Ngọc Châu trước hết là há miệng thở dốc, rồi ôm chặt lấy Thời Diên, câu đầu tiên y nói lại là: “Ta muốn ăn ngon, ta đói lắm, đói lắm rồi.”
Thời Diên xoa xoa tóc y, lại ôm y trọn vào trong ngực: “Trước bồi trẫm ngủ một lát đã.”
Ngọc Châu ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn, lẩm bẩm kể muốn ăn gì, nhưng Thời Diên đã nhắm mắt lại. Y đành yên lặng ôm chặt hắn, vốn tưởng mình sẽ chẳng ngủ được, thế nhưng dưới động tác vuốt nhẹ từng chút một trên lưng thì Ngọc Châu cũng nhắm mắt ngủ mất.
Khi bọn họ tỉnh lại thì trời đã tối hẳn. Tay Thời Diên còn đặt trên eo y, theo đường cong eo mà chạm tới vết sẹo nơi ngực.
Vết thương nơi bụng y đã biến mất, giờ trên người chỉ còn lại vết sẹo nơi ngực, như thể vĩnh viễn chẳng thể xóa mờ.
Nhớ lời Dung thúc đã nói, hắn ngồi dậy. Ngọc Châu ngái ngủ bò lên, thấy Thời Diên bắt đầu giúp mình mặc quần áo.
Ngọc Châu còn chưa tỉnh hẳn, mềm nhũn dựa vào người hắn, mơ màng nói: “Thời Diên, ta đói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT