“Tiểu nhân sâm đã nói với ngươi những gì?” Dung thúc vòng quanh tẩm điện một vòng, nhìn thấy chậu nhân sâm đặt bên cửa sổ đã héo rũ, sinh mệnh lực hao tổn hơn phân nửa.
Dung thúc cũng không hỏi thêm, nếu tiểu nhân sâm đã thẳng thắn thì ông cũng chẳng cần giấu giếm.
Ông phát ra một luồng linh lực cuồn cuộn, không ngừng truyền vào người Ngọc Châu. Những chiếc lá vốn ố vàng của y bỗng toả ra sức sống, xanh biếc trở lại. Khó trách Ngọc Châu thường nói y thích nhất là lá nhân sâm, bây giờ Thời Diên cũng cảm thấy lá nhân sâm quả thực là thứ đẹp nhất trên đời.
Dung thúc thu hồi linh lực, thở dài, giọng mang theo ý chất vấn như người nhà: “Sao lại thế này? Tiểu nhân sâm làm sao mà bị thương nặng như vậy?”
Thời Diên vẫn chăm chú nhìn Ngọc Châu không chớp mắt, nghe Dung thúc hỏi mới định trả lời. Hắn kể lại mọi chuyện đã xảy ra, Dung thúc lại lắc đầu: “Thương thế tầm thường như vậy không đến mức khiến nó biến về nguyên hình.”
Nói rồi ông nhấc Ngọc Châu từ trong đất ra, quan sát kỹ hai dấu vết trên thân, một sâu một cạn. Dấu sâu lại đúng chỗ yếu hại nhất của y, vừa nhìn đã biết là chuyện gì. Sau đó ông lại đem Ngọc Châu chôn trở lại, động tác khá thô lỗ.
Tim Thời Diên như nhảy lên tận cổ họng. Hắn sợ động tác của Dung thúc làm gãy rễ của Ngọc Châu, cũng sợ lá của y bị rụng, nhưng đối phương là bạn của Ngọc Châu nên hắn chỉ có thể đợi Dung thúc chôn xong rồi cẩn thận sửa sang lại đất xung quanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play