Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến ngày hai mươi tháng sáu, Ngọc Châu vốn còn đang lo lắng phải làm sao để lén đến được Tàng Thư Lâu mà không bị Thời Diên phát hiện, liền nghe hắn nói đêm hôm đó có cung yến, sẽ về rất khuya, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là gần đây Hành Trung cứ nhìn chằm chằm y, mà y vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để danh chính ngôn thuận đi Tàng Thư Lâu, thì Phù Tâm đã giúp y một tay. Hắn chỉ nhẹ nhàng quét cái đuôi một cái, Hành Trung liền hôn mê bất tỉnh. Ngọc Châu há hốc miệng, Phù Tâm trừng y một cái:
“Chỉ là mê dược thôi, đi mau.”
Tới được Tàng Thư Lâu, đêm nay có ánh trăng, nhưng không sáng như hai hôm trước, Ngọc Châu không dám đốt đèn, chỉ ngồi bên cửa sổ, để ánh trăng mỏng nhẹ chiếu vào trong.
Phù Tâm biến trở lại hình người, trong tay cầm một con dao găm nạm bạch ngọc và một bình ngọc cùng màu.
Ngọc Châu không hiểu sao lại thấy căng thẳng, y nhìn Phù Tâm:
“Ngươi có thể đánh ngất ta để lấy không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT