Vì ăn ít hơn trước nên cả người Ngọc Châu gầy đi một vòng, gương mặt tròn trịa khó khăn lắm mới dưỡng được giờ cũng xẹp xuống, trông lại càng trưởng thành hơn trước vài phần.
Y cũng từng ra ngoài cung mấy lần, nhưng đều là để thăm Văn tướng. Từ sau lần uống máu y, thân thể Văn tướng khỏe mạnh hơn hẳn. Ngọc Châu vốn định cho thêm ít máu nữa để chữa dứt bệnh cho hắn, nhưng lại bị Thời Diên ngăn cản.
Phù Tâm cũng nói là không cần thiết. Ngọc Châu bèn thôi, chuyển sang học Phù Tâm cách biến trở lại nguyên hình. Y từng thử một lần, miễn cưỡng xem như thành công. Chỉ là sau khi biến lại nguyên hình, nếu không có đất thì chẳng mấy chốc sẽ khô héo. Vì vậy Phù Tâm dặn y đừng tuỳ tiện thử lại, càng không được biến hình trước mặt Thời Diên.
“Nhưng hắn biết ta là nhân sâm mà?” Ngọc Châu hơi khó hiểu.
“Biết là một chuyện, còn ngươi cứ thản nhiên mà biến hình trước mặt hắn lại là chuyện khác. Giờ hắn không sợ không có nghĩa là sau này cũng không sợ. Lỡ đâu vì vậy mà thay đổi thái độ thì sao?” Nói đến đây, Phù Tâm tức đến hận sắt không thành thép. 
“Ngươi nói xem sao ngươi dám thành thật đến vậy? Vạn nhất hắn bắt ngươi đem đi làm thuốc thì sao hả?”
Ngọc Châu rất đỗi tự hào, lại còn đặt lòng tin mù quáng vào Thời Diên: “Hắn sẽ không đâu. Ta đã nói ta chưa từng làm chuyện xấu, hắn nhất định sẽ không bắt ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play