Ngọc Châu vẫn giữ bộ dáng ngây thơ: “Ta không biết, ngươi nói hắn cố ý không mang ta đi sao?”
Tiểu Táo nhìn vẻ mặt nghi hoặc của y, cuối cùng vẫn không nỡ nói ra: “Bệ hạ không phải cố ý.”
Ngọc Châu lúc này mới cười rộ lên: “Chắc là như lần trước, có chuyện gấp phải lo, lo xong rồi sẽ tới đón ta, dù sao ta còn chưa trả hết ân tình đâu.”
Tiểu Táo không đáp, hắn không muốn đâm vỡ ảo tưởng của Ngọc Châu. Tâm đế vương sâu như biển, Ngọc Châu đã là người bị thất sủng thì làm sao còn có thể gặp lại bệ hạ? 
Thôi, đợi tới kỳ chọn mua sau, lại mua cho y con gà nướng là được.
*
Thánh giá đi không nhanh, từ Vụ Minh Sơn về kinh thành phải mất mười ngày, nhưng bởi đoàn người đông đúc, ba ngày rồi cũng chỉ đi được một đoạn đường ngắn. Thời Diên ngồi trong xe ngựa, tay lật xem một quyển kinh thư đã sờn gáy, chính là quyển mà Ngọc Châu thích nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play