Bữa ăn sáng kiêm luôn bữa trưa hôm nay chắc sẽ là bữa ăn mà cậu không thể quên được trong một thời gian dài.
Không chỉ bởi vì đây là một nhà hàng mà cậu đã muốn đến từ lâu, mà còn vì người ngồi đối diện cậu là một tên trùm mafia đến từ Nga. Người này mang theo cả súng và vệ sĩ bên cạnh. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến bữa ăn này trở thành một ký ức không thể quên nổi rồi.
Nếu món ăn không quá đắt và mọi thứ quá ngon thì chắc hẳn cậu đã bỏ chạy từ lâu rồi. Sự căng thẳng và áp lực khiến cho dạ dày cậu không tiêu hóa nổi. Cậu lấy thuốc giảm axit dạ dày và thuốc hỗ trợ tiêu hóa bỏ vào miệng, uống nước mà không quan tâm là phải uống trước hay sau bữa ăn. Cậu không lấy thêm thuốc đau đầu uống trong lúc này đã là may mắn lắm rồi.
“Vậy thì, tôi xin phép về trước. Cảm ơn anh rất nhiều vì bữa ăn này.” Peach cười gượng gạo. Sau khi đã ăn no thì câu chuyện cũng đến lúc kết thúc. Cậu chẳng biết phải cư xử thế nào lúc này nữa.
Cậu muốn quay lưng bước đi ngay, nhưng vì đối phương vẫn đứng yên nhìn cậu, không nói gì nên cậu không dám nhấc chân bước đi.
Thee vẫn khoanh tay đứng đó, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì. Và anh mở lời: “Cậu thể hiện rất tốt. Cậu muốn bao nhiêu? Mười nghìn đủ chứ?”
“Hả?”
Peach thốt lên đầy bối rối, không hiểu sao cuộc trò chuyện lại quay về chuyện tiền bạc. Thấy thái độ của Peach, chàng mafia trẻ lại hiểu lầm theo hướng khác, đưa tay xoa cằm như suy nghĩ.
“Không đủ à? Tôi định giá một lời khuyên là mười nghìn, nhưng lần này cậu làm rất tốt. Tôi tăng lên năm mươi nghìn, như vậy đủ không?”
Cậu chàng nhiếp ảnh gia chỉ biết đưa tay ôm trán, cậu muốn bật khóc. Tại sao nói chuyện với mafia lại khó khăn đến thế?
Dù lời nói của đối phương có đáng ghét đến đâu, nghe như thể cậu đang vì tiền mà bán đứng Aran nhưng cậu vẫn phải giữ bình tĩnh. Cậu không thể giận dữ hay to tiếng vì nếu làm vậy thì khả năng cao là sẽ bị anh xử lý trước khi kịp hoàn thành bộ ảnh kế tiếp.
Tiền thì cũng muốn thật đấy nhưng nếu nhận số tiền này thì cậu sợ mình sẽ phải mãi vướng vào rắc rối này. Có khi lại 'tèo' trước khi kịp tiêu tiền cũng nên.
Cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: “Tại sao anh lại đưa tiền cho tôi?”
“Cậu làm rất tốt, tôi rất hài lòng nên tôi phải đáp lại.”
Peach thở dài, không nghĩ rằng những điều cơ bản thế này cũng cần phải giải thích với anh.
“Những câu nói như thế này xin anh đừng nói với Aran nhé. Cậu ấy mà nghe được sẽ giận anh đấy.” Cậu vừa nói vừa thở dài. Không biết nên sắp xếp câu nói tiếp theo như thế nào.
Thee hơi cau mày, trông giống như đang không hiểu chứ không phải là tức giận. Cậu do dự một chút, nhưng vì trong suốt bữa ăn, anh đã rất nghiêm túc lắng nghe, không hề có dấu hiệu đe dọa hay khó chịu nên cậu có chút tự tin, thẳng thắn nói.
“Mấy câu nói như vậy nghe rất khô khan, giống như đang dùng tiền để mua một món hàng vậy. Trong khi tôi đang thật tâm muốn giúp anh mà.” Peach vừa giải thích vừa cố gắng gia tăng thiện cảm của mình với đối phương, hy vọng tên trùm mafia sẽ có chút cảm tình với cậu, “Tôi biết tôi không phải Aran, nhưng ít nhất anh cũng đừng cau mày dọa tôi như vậy nữa.”
“Việc trả ơn vì cậu cho tôi lời khuyên thì có gì mà không được chứ?” Thee cau mày thêm lần nữa, lần này trông có vẻ bực bội hơn.
“Bữa ăn vừa rồi đã quá đủ để làm phần thưởng cho lời khuyên của tôi rồi. Món ăn rất ngon, tôi đã muốn thử từ lâu nhưng chưa có cơ hội.” Peach dừng lại một chút, dù hơi lúng túng nhưng cậu vẫn nói tiếp: “Và nếu có ai đó làm gì khiến anh vui hay hài lòng thì anh chỉ cần nói một câu ‘cảm ơn’ là đủ rồi.”
Thee im lặng, còn vệ sĩ bên cạnh thì làm vẻ mặt kỳ lạ, nửa muốn cười nửa muốn khóc. Nhưng Thee không để tâm đến họ, ánh mắt anh vẫn hướng về phía Peach. Dù biết khả năng nghe được điều mong mình đợi là rất thấp nhưng Peach vẫn có chút hy vọng.
Dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt lưỡng lự. Nhưng cuối cùng, khóe miệng anh khẽ động và cất tiếng: “Cảm ơn.”
Chỉ với hai từ ấy, Peach đã bất giác nở nụ cười rạng rỡ, sáng bừng như ánh mặt trời lan tỏa đến cả khoé mắt cong cong của cậu. Cậu không hy vọng gì nhiều nhưng khi nghe được hai từ đó cậu cảm thấy rất vui.
Cuối cùng thì lời khuyên của cậu cũng có hiệu quả với Thee rồi!
“Rất hân hạnh.”
—
Theerakit là một mafia gốc Nga.
Bố hắn là một trùm mafia nổi tiếng, khởi nghiệp từ việc làm trung gian buôn bán vũ khí, sau đó mở rộng quy mô hơn và sở hữu một công ty sản xuất vũ khí riêng. Hiện tại, bố hắn là người chiếm lĩnh thị trường vũ khí lớn nhất nhờ khả năng cung cấp và sản xuất cho các đối tác từ những tên xã hội đen nhỏ lẻ đến chính phủ các nước. Tên họ Arseni nổi tiếng khắp thế giới ngầm.
Ngày nay, khi các tổ chức bắt đầu can thiệp vào thị trường vux khí nhiều hơn, dù không dám đối đầu trực diện nhưng cũng gây ra không ít phiền phức. Để ứng phó, Thee đã sáng lập một công ty hợp pháp, chuyên sản xuất trang sức và nước hoa, dùng để rửa tiền cho hoạt động buôn bán vũ khí của bố mình.
Không chỉ vậy, nhiều món trang sức còn được thiết kế tích hợp vũ khí hoặc làm từ chất liệu cao cấp tương đương vũ khí. Với tài năng quản lý và sự quyết đoán của mình, Thee đã giúp thương hiệu trang sức và nước hoa Arseni nhanh chóng lọt top đầu, dù chỉ mới ra mắt chưa đầy một năm.
Thee được gọi là ‘hổ phụ sinh hổ tử’. Lớn lên trong một gia đình như vậy, hắn không thể nào trở thành một người bình thường được.
Để có được thứ mình muốn, hắn phải nỗ lực, giành giật và biết cách dùng cả phần thưởng lẫn sự đe dọa để đạt được mục đích. Đó là những bài học mà hắn đã thấm nhuần từ khi còn nhỏ.
Thế nhưng hôm nay, vào giờ phút này lại có người nói rằng chỉ cần một bữa ăn và một lời cảm ơn là đủ.
Đối với Thee, những lời như xin lỗi hay cảm ơn đều là vô nghĩa. Hắn chưa từng nghĩ rằng chúng có giá trị gì trong cuộc sống của mình. Chính vì thế, khi người đối diện yêu cầu hắn nói lời cảm ơn thì hắn đã suy nghĩ rất lâu. Là một người chưa từng thốt ra những lời đó trong đời, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo, mong đợi mà không dám hy vọng của người kia, hắn chỉ nghĩ: ‘Thôi thì cứ nói đi. Đã hứa sẽ thưởng rồi, chỉ là hai từ ngắn gọn thôi mà.’
Không ngờ rằng, chỉ hai từ đơn giản ấy lại khiến cậu trai luôn căng thẳng suốt cả buổi nở một nụ cười rạng rỡ đến vậy.
Thee tự hỏi: ‘Cậu ấy thích câu nói đó đến vậy sao? Nó còn giá trị hơn cả mười nghìn à?’
Anh quyết định gạt bỏ sự thắc mắc đó, chỉ nghĩ rằng có lẽ người kia là một kẻ kỳ lạ và không có gì đáng để bận tâm.
Thee quay lại công việc trên máy tính bảng của mình. Phần lớn các tài liệu anh đều yêu cầu gửi dưới dạng file để tiện tải xuống và đọc trên các thiết bị khác nhau, bởi anh thường xuyên phải di chuyển. Sự bất tiện trong việc lưu trữ giấy tờ khiến anh phải làm quen với việc giải quyết công việc ngay cả khi đang kẹt xe giữa trung tâm thành phố.
Anh đọc tài liệu thêm một lúc trước khi rời mắt để nghỉ ngơi. Và ánh mắt sắc lạnh của anh dừng lại ở một tiệm hoa bên lề đường. Trong đầu anh như vang lên cuộc đối thoại ba ngày trước.
“Có lẽ nên bắt đầu bằng một bó hoa nhỉ?”
“Mok, hãy đặt một bó hoa nhỏ gửi cho Aran đi.” Thee nói với vệ sĩ kiêm trợ lý ngồi ở ghế trước, ánh mắt vẫn dừng lại ở tiệm hoa, vẻ thờ ơ, không quá quan tâm.
“Hoa gì ạ?”
“Gì cũng được.”
Câu trả lời đó khiến người trợ lý im lặng một chút, có vẻ bối rối. Mok từng nghe nói ông chủ mình đang để ý người mẫu nổi tiếng Aran, và đến mức ra lệnh gửi hoa, điều mà anh chưa từng làm với bất kỳ mối quan hệ nào khác. Nhưng khi hỏi về loại hoa, anh lại tỏ ra hờ hững như không quan tâm.
Thee không biết rằng trợ lý mình đang nghĩ gì. Trong đầu anh chỉ hiện lên gương mặt thanh tú với đôi mắt to đầy sức hút của Aran, thế nhưng từ hôm đó, giọng nói trầm ấm của một người khác lại vang lên trong tâm trí hắn. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt không có gì nổi bật đã lặng lẽ thay thế hình ảnh cũ.
Không phải vẻ đẹp lộng lẫy khiến người khác phải ngoái nhìn, cũng không phải sự quyến rũ sắc sảo khiến người ta khó quên.
Chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nụ cười sau lời cảm ơn hôm đó đã khắc sâu trong tâm trí anh đến không thể xóa nhòa.
“Gửi thêm sô cô la cho Peachyarat.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Chọn loại không ngọt lắm nhé.”
“… Vâng, thưa ngài.” Mok suýt ngừng thở trước khi đáp lại.
Làm sao cậu không bất ngờ được? Ngay cả những món quà gửi cho bố mình mà Thee cũng chưa từng căn dặn chi tiết như vậy.
Thee mím môi do dự nhưng cuối cùng vẫn nhấn mạnh thêm: “Nhớ làm cẩn thận.”
“Viết thêm một tấm thiệp nữa.” Thee ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Viết rằng ‘Mong được giúp đỡ’.”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười mờ nhạt, trông có vẻ rất hài lòng.
Từ giờ xin được nhờ cậy.