Chiếc xe sang trọng dừng lại tại bãi đỗ của một trung tâm thương mại nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Peach quá mệt mỏi để tranh cãi hoặc chống đối nên chỉ biết bước theo vị mafia một cách ngoan ngoãn. Cuối cùng, cậu cũng được cầm trên tay ly Americano lạnh không đường để nhâm nhi. Chỉ sau khi caffeine ngấm vào người thì tâm trí cậu mới dần tỉnh táo trở lại.
Cậu chàng nhiếp ảnh hoà vào nhóm vệ sĩ lặng lẽ bước theo sau anh. Tay cậu cầm ly cà phê từ từ thưởng thức, mắt thì lười biếng nhìn quanh. Dường như cậu đã buông bỏ mọi sự căng thẳng và hoà mình vào không khí của trung tâm thương mại.
Khi ly cà phê gần hết một nửa, Thee dừng lại trước một nhà hàng Nhật Bản sang trọng. Peach bối rối ngước lên nhìn bảng hiệu nhà hàng. Chỉ khi vị mafia gọi, cậu mới giật mình và tiếp tục bước theo với vẻ ngơ ngác.
Peach rất thích đồ ăn Nhật, cậu chưa từng mơ tới việc được đặt chân vào một nhà hàng sang trọng đắt đỏ thế này nên cảm thấy có chút háo hức. Nhưng nghĩ tới việc mình đang đi cùng một tay mafia với đám vệ sĩ cao to thì cảm xúc đã giảm một nửa.
Cậu đứng thở dài thương tiếc cho số phận mình trong vài giây trước khi bị một vệ sĩ đẩy nhẹ vào vai, giục cậu đi nhanh hơn. Cả nhóm tiến sâu vào trong nhà hàng, rẽ qua khu vực các phòng riêng. Một vệ sĩ đẩy cửa phòng ra để Peach cùng vị mafia trẻ bước vào, chỉ hai người họ.
‘Mấy anh ơi, mấy anh thật sự định để tôi vào đó một mình với ông chủ của các anh sao?’
Peach than thở trong lòng, còn đôi chân thì vẫn ngoan ngoãn bước vào. Làm gì có lựa chọn nào khác chứ? Cậu không phải người mẫu xinh đẹp được vị mafia chiều chuộng mà dám cứng đầu hay bướng bỉnh. Hơn nữa, nhà hàng sang trọng thế này, nếu không có ai đó mời thì chắc cậu chẳng bao giờ có cơ hội thưởng thức.
“Lộc ăn đến tận miệng rồi, từ chối làm gì cho uổng chứ?”
“Chọn món đi.” Thee khoanh tay nói khi nhân viên đặt menu xuống bàn. Peach cúi nhìn, thoáng chau mày khi liếc qua giá cả.
Không phải cậu không có tiền nhưng bỏ ra hàng nghìn baht cho một bữa ăn thì không hợp lý chút nào.
“Anh mời ạ?” Trước khi gọi món thì để yên tâm, cậu hỏi lại một lần nữa. Đôi mắt câu vô thức ánh lên vẻ ngây thơ như đang nũng nịu khiến vị mafia trước mặt khựng lại. Nhưng ánh mắt người kia nhìn cậu vẫn lạnh lùng như thường lệ.
“Tôi mời. Muốn dùng cậu để làm việc thì tất nhiên phải mời ăn rồi.”
Giọng nói cộc lốc của Thee không làm Peach cảm thấy sợ hãi như bạn đầu nữa. Câu khẳng định ‘tôi mời’ khiến tâm trạng cậu tươi tỉnh hẳn, cậu nở nụ cười rạng rỡ rồi cúi xuống chọn món.
Cậu từng xem qua bài review về nhà hàng này, nơi được xếp vào danh sách ‘phải thử trước khi chết’. Lúc đó, cậu chỉ biết nhìn màn hình điện thoại với ánh mắt khát khao và tự hứa rằng nếu có được một hợp đồng lớn thì nhất định sẽ tiết kiệm để đến đây một lần. Nay cơ hội ăn miễn phí bày ra trước mặt, không tranh thủ một chút thì quả là uổng phí.
Peach lưỡng lự một hồi, cuối cùng chọn món cơm lươn nướng, Thee gọi một món bít tết có cái tên dài dằng dặc mà cậu không thể nhớ nổi. Sau khi nhân viên rót trà và lui ra đóng cửa phòng lại, Peach mới nhận ra rằng lúc này trong phòng chỉ còn cậu và anh – hai người họ đơn độc đối diện nhau.
Chết tiệt! Bị đồ ăn cám dỗ đến mức quên hết nguy hiểm, để rồi tự để chung đầu vào lưới luôn!
Peach thầm hét lên trong đầu, đôi lông mày nhíu chặt bắt đầu căng thẳng trở lại. Cậu cố nghĩ xem mình nên làm gì trong tình huống này nhưng đầu óc vốn lanh lẹ nay lại trống rỗng.
Vừa thiếu ngủ, vừa bị lôi đến đây mà chẳng hiểu chuyện gì thì làm sao đầu óc có thể sáng suốt nổi chứ?
“Thế việc mà anh bảo sẽ nhờ tôi làm là việc gì thế?” Sau chút do dự, cậu quyết định vào thẳng vấn đề. Nói xong, ăn xong rồi còn về ngủ tiếp.
Thee im lặng trong giây lát, dường như đang cân nhắc điều gì đó trước khi chậm rãi trả lời: “Cậu nói nếu tôi muốn thì phải trước tiên phải làm quen. Vậy thì phải làm như thế nào?"
Peach chớp mắt ngạc nhiên rồi ký ức tối qua nhanh chóng ùa về. Đúng là cậu đã nói rằng đừng dùng bạo lực nếu muốn thì hãy thử tán đổ Aran. Nhưng không ngờ người kia lại thực sự để tâm đến.
‘Một tên mafia lại định theo đuổi ai đó á? Xem ra anh bị vẻ dễ thương của Aran làm cho mê mẩn thật rồi.’
Peach cười thầm trong lòng. Phải công nhận, Aran có ngoại hình xuất sắc đến mức một tên mafia khét tiếng cũng phải động lòng. Nhưng nếu chuyện này xảy ra thật thì đúng kiểu tình tiết nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, người đàn ông lạnh lùng bị tình yêu cảm hoá.
Với vai trò là người anh thân thiết của Aran, nhiệm vụ của Peach là giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, tránh để sự việc vượt quá giới hạn. Như vậy là đủ rồi.
“Tôi cũng không biết cách tán tỉnh người khác đâu.” Peach nhún vai, nhẹ cười. Biết được lý do Thee tìm mình, cậu bỗng thấy thoải mái hơn. Sự căng thẳng dần biến mất khi nhận ra chuyện này không liên quan gì đến mình.
“Nhưng cậu đã từng có người yêu rồi cơ mà.”
Peach vội lắc đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng:
“Không đâu. Chúng tôi từng là bạn, cô ấy đề nghị hẹn hò với tôi sau khi chia tay bạn trai cũ. Nhưng quen nhau được hơn một tháng thì cũng đường ai nấy đi.”
Thee cau mày, có vẻ định nói gì đó nhưng đúng lúc ấy đồ ăn được mang lên. Sau khi phục vụ dọn bàn xong xuôi, cậu mới tiếp tục câu chuyện, sợ bị đánh giá là không biết gì mà lúc đó dám ngăn cản anh.
“Tôi nghĩ theo đuổi tình yêu là một nghệ thuật riêng biệt. Nó là cách để thể hiện sự chân thành, là giai đoạn tìm hiểu nhau kỹ hơn, để xem liệu chúng ta có hòa hợp với nhau không và mối quan hệ có thể tiến xa hơn hay không.”
“Chỉ là chuyện tình dục thôi mà, cần gì phải làm mọi thứ rắc rối thế?” Thee thẳng thừng đáp.
“Có thể với anh chỉ là tình dục, nhưng nếu đối phương không muốn, anh cũng không thể ép họ làm điều họ không đồng ý đúng không?” Peach vội nhắc nhở, lo rằng Thee sẽ mất kiên nhẫn mà ép buộc Aran.
Thee nhíu mày chặt hơn, trông như muốn cãi lại rằng ‘Tại sao không được?’ Nhưng khi nhìn biểu cảm của Peach, anh đã cảm thấy đau đầu: “Bố mẹ anh đã truyền đạt cho anh những gì mà anh suy nghĩ lệch lạc thế?”
Peach nghiêm túc nói tiếp: “Anh thử nghĩ xem, nếu có người ép buộc anh làm điều anh không muốn thì anh có tức giận không?”
“Ai mà dám ép buộc tôi chứ?” Thee xì một tiếng qua mũi, giọng lạnh tanh.
Peach đảo mắt, cậu muốn đập đầu vào tường cho xong chuyện: ‘Sao nói chuyện với anh ta lại khó thế này?’
“Tôi chỉ đang giả định thôi mà.” Peach thở dài, cảm thấy mình đã dùng quá nhiều năng lượng để trò chuyện với đối phương nên quyết định đổi hướng, “Nếu là tôi bị ép buộc thì tôi sẽ rất khổ sở. Không chỉ giận anh mà còn căm ghét anh cả đời, không bao giờ nói chuyện với anh nữa.”
Cậu chàng nhiếp ảnh cố tình phóng đại cảm xúc, làm cho tình huống thêm phần kịch tính. Thee càng nghe càng cau mày chặt hơn. Peach hài lòng khi thấy phản ứng này. Sau đó, cậu nhẹ giọng lại:
“Anh nên bình tĩnh lại, anh Thee. Đừng bốc đồng. Trước khi làm gì, hãy nghĩ xem nếu anh bị đối xử như vậy thì anh sẽ cảm thấy thế nào. Dù chỉ là tình một đêm nhưng nếu đối phương không đồng ý thì cũng không nên. Ép buộc hay lừa gạt để họ phải đồng ý cũng không mang lại cảm giác tốt đẹp gì đâu.”
Nói xong, Peach quay lại tập trung vào bát cơm lươn. Cậu dùng đũa gắp một miếng lớn và thưởng thức, nhờ đồ ăn ngon mà tâm trạng cậu tốt lên ngay lập tức. Cậu chăm chú ăn, không để ý rằng người ngồi đối diện đang nhìn mình với ánh mắt khó đoán.
Cả hai tập trung vào bữa ăn của mình một lúc lâu trước khi tiếp tục cuộc trò chuyện. Lần này, bất ngờ là người mở lời lại chính là Thee.
“Tôi quan tâm đến cậu người mẫu đó. Cậu có thể giúp tôi liên hệ với cậu ấy không?”
Peach ngẩng mặt lên, mắt mở to ngạc nhiên, đũa vẫn còn cắn trên môi: “Cũng không phải là không được, nhưng tôi nghĩ anh nên tự tiếp cận thì sẽ khiến đối phương cảm thấy thoải mái hơn đấy.”
“Tiếp cận như thế nào?” Thee hỏi, trông giống một cậu bé đang học hỏi.
“Hmm, bắt đầu bằng việc tặng quà thì sao?”
“Vậy tôi nên tặng gì? Mua một chiếc xe được không?”
Peach há hốc miệng, may mà đã nuốt hết cơm trong họng. Nếu không, cậu sẽ sặc mất: “Bắt đầu bằng việc mua xe á? Anh điên rồi anh Thee!”
“Không thích à? Vậy nhẫn kim cương thì sao? Hoặc một căn hộ nhé?”
“Ôi trời!” Peach kéo dài giọng, trán hôn mặt bàn. Cậu cảm thấy cuộc nói chuyện ngày càng vượt quá tầm hiểu biết của mình, “Bình tĩnh lại đi anh Thee. Anh không thể vung tiền tùy tiện như thế được. Quá xa xỉ rồi!”
“Tôi thấy cũng không đắt lắm.” Thee cau mày, giọng nghiêm túc. Peach nhìn anh và giơ tay ra dấu dừng lại trước khi cuộc đối thoại đi xa hơn.
“Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ việc tìm hiểu thêm thông tin về Aran trước được không?” Peach đề nghị, hy vọng rằng cách này sẽ có tác dụng. Nếu cứ để Thee vung tiền như thế thì mọi chuyện sẽ ngày càng đi vào ngõ cụt.
“Ví dụ, tìm hiểu xem cậu ấy thích gì. Như vậy sẽ dễ tiếp cận hơn. Thêm nữa, điều đó sẽ là lợi thế khi so sánh với Tawan.”
Thee nhướng mày khi nghe thấy một cái tên lạ lẫm trong cuộc trò chuyện. Peach nhận thấy ánh mắt dò hỏi nên liền giải thích thêm.
“Tawan là một diễn viên đang nổi tiếng trong thời gian gần đây. Anh ta rất thân thiết với Aran, giống như đang hẹn hò vậy nhưng Aran nói với tôi rằng cả hai chỉ đang tìm hiểu nhau thôi. Tawan rất chăm sóc Aran, vừa đẹp trai, vừa lịch sự, lại còn hay tặng quà, nhưng tính tình anh ta khá hay ghen.”
Càng nghe Peach nói, lông mày của Thee càng nhíu chặt lại. Sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt, tạo ra một bầu không khí u ám khiến cậu rùng mình. Cậu nhận ra mình đã phạm sai lầm khi vô tình khen ngợi ‘đối thủ tình trường’ ngay trước mặt anh.
“Nhưng hai người đó vẫn chỉ là đang tìm hiểu nhau thôi, chắc chưa có gì đâu.” Peach cố gắng cười gượng chữa cháy, nhưng dường như không thể làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
Trong lúc im lặng, Peach nhanh chóng suy nghĩ để tìm cách xoay chuyển tình thế. Sau vài giây, cậu nảy ra một ý tưởng và vội nói: “Hay là bắt đầu bằng một bó hoa xem sao? Đầu tiên, gửi hoa để xin lỗi về những gì xảy ra trước đây. Đó sẽ là cách tốt để tạo ấn tượng đấy.”
Peach suy nghĩ thêm một chút rồi tiếp tục: “Dạo này Aran là đại sứ thương hiệu của Arseni. Bộ sưu tập Thu Đông vừa hoàn thành, anh có thể gửi một món quà nhỏ để chúc mừng như chocolate chẳng hạn. Đơn giản nhưng hiệu quả. Mà Aran thích đồ ngọt nên chọn loại chocolate ngọt hơn bình thường ấy.”
Đột nhiên, Thee hỏi: “Còn cậu, cậu thích gì?”
“…”
Câu hỏi bất ngờ khiến Peach sững sờ. Cậu tròn mắt nhìn anh, trong khi anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như không có gì đặc biệt: “Tôi chỉ hỏi để tham khảo thôi. Tôi chưa từng tặng quà cho ai hết.”
Thee giải thích ngắn gọn.
Peach chớp mắt vài lần rồi đáp khẽ: “Chuyện này không thể tham khảo được đâu. Khi tặng quà, điều quan trọng nhất là nghĩ đến sở thích của người nhận. Đó là cách cơ bản nhất để thể hiện sự chân thành.”
Thee cau mày, trông hơi bực bội và khó chịu nhưng không quá đáng sợ. Peach nhìn anh và bất giác cảm thấy anh có vẻ… dễ thương? Đợi đã, dễ thương á? Một tay mafia luôn mang súng bên người, gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị lại dễ thương á? Cậu nghĩ chắc mình điên rồi.
Peach hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh: “Không sao đâu anh Thee. Tôi đã hứa sẽ giúp nên để tôi tìm hiểu thêm xem Aran thích gì rồi anh có thể mua những thứ đó tặng cậu ấy.”
Nói xong, Peach quay lại với bát cơm lươn của mình. Cậu tự nhủ rằng đây chỉ là một ‘nhiệm vụ’ giúp đỡ bạn bè, không liên quan đến cảm giác kỳ lạ nào hết. Và nếu nghĩ chuyện này đơn giản giống như đang theo dõi một bộ phim truyền hình thì cũng không tệ lắm.