Nước hoa Arseni dòng Fall Collection chia quá trình quay quảng cáo thành bốn phần, với Aran là đại sứ thương hiệu cho mùa này. Chúng tôi vừa hoàn thành phần chụp ảnh quảng bá, vẫn còn phần quay TVC và chụp bổ sung cho các chiến dịch quảng bá xuyên suốt mùa.

Hôm qua, chúng tôi đã có một cuộc họp để tổng kết công việc trước khi tiến hành quay quảng cáo. Peach, nhiếp ảnh gia chính của bộ sưu tập, cũng phải tham gia vì cậu sẽ theo đoàn quay để chụp thêm ảnh phục vụ quảng bá.

Hôm đó, cậu đã chứng kiến Aran ôm một bó hoa to với tông màu trắng kem, kèm theo một tấm danh thiếp đen tuyền cài vào giữa. Khuôn mặt của nam người mẫu trông đầy lúng túng, có vẻ đang phân vân không biết phải làm gì.

Cũng đúng thôi - người gửi hoa không ai khác chính là một ông trùm mafia người Nga. Hôm trước họ còn to tiếng với nhau, vậy mà hôm nay lại xuất hiện một bó hoa khổng lồ thế này. Hơn nữa, ngoài tấm danh thiếp ra thì không hề có một tấm thiệp nào đi kèm khiến người nhận càng thêm bối rối.

Peach thở dài trong lòng. Cậu không ngờ rằng tên mafia kia lại làm theo lời khuyên của mình một cách nghiêm túc đến vậy. Ít nhất cũng phải đính kèm một tấm thiệp xin lỗi chứ!

Liều mình, Peach cố gắng giải thích rằng có lẽ người gửi muốn xin lỗi về vụ cãi nhau hôm trước.

Aran thì trợn tròn mắt không tin nổi, thậm chí còn nắm chặt tay Peach mà lắc qua lắc lại như muốn hỏi làm sao cậu lại biết chuyện này.

Kết quả? Peach suýt ăn đấm từ Tawan - người vô tình bước vào đúng lúc Aran đang ôm bó hoa một bên, còn bên kia thì ôm chặt lấy tay Peach.

Nhiếp ảnh gia đáng thương chỉ kịp rút tay ra thật nhanh, lùi lại ba bước lớn rồi vội vã đính chính rằng ‘Bó hoa đó không phải của tôi đâu!’

Nhưng điều đó chẳng giúp ích gì.

Tawan trừng mắt một cái rồi ngay lập tức kéo Aran ra khỏi văn phòng, tiện tay giật luôn bó hoa quăng vào thùng rác.

Không hỏi han gì thêm sao? Peach hiểu là Aran xinh đẹp, nhưng đâu phải ai cũng thích cậu ta theo cách mà Tawan thích! Cậu đã cố gắng giải thích nhiều lần rồi nhưng có vẻ chẳng ai thèm nghe.

Có lẽ, người cần giữ bình tĩnh không chỉ có ông trùm mafia… mà cả Tawan nữa.

Nghĩ đến đó, Peach đưa tay xoa thái dương, muốn sắm thêm một chai dầu gió để đối phó với những chuyện đau đầu này.

Hôm nay là ngày đầu tiên quay TVC quảng cáo.

Peach không còn vai trò đạo diễn nữa mà chỉ đơn thuần là nhiếp ảnh gia, lang thang quanh phim trường với chiếc máy ảnh quen thuộc để chụp những khoảnh khắc thú vị.

Cậu chào hỏi vài đồng nghiệp, mới chụp được vài bức ảnh thì có một nhân viên đoàn phim chạy vội tới, vẻ mặt hớt hải đưa cho cậu một hộp quà màu đen tuyền.

Peach nhướng mày, đầy thắc mắc, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

Mặt trước hộp quà ghi rõ đây là sô cô la cao cấp nhập khẩu từ Mỹ, với độ đắng của cacao lên đến 90%.

Bìa hộp là loại chất lượng hảo hạng, vỏ hộp được thiết kế sang trọng.

Kèm theo đó là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ mạnh mẽ nhưng phóng khoáng, ghi đúng hai chữ ngắn ngủi…

‘Gửi cậu.’

Peach sững lại, cảm thấy càng bối rối hơn.

Sô cô la này là của ai gửi? Và ‘gửi cậu’ nghĩa là gì?

Trước khi kịp suy nghĩ thêm, cậu lật mặt sau của tờ giấy nhỏ đó.

Một tấm danh thiếp màu đen, viền bạc sáng bóng, được thiết kế sang trọng với dòng chữ Arseni Group in rõ ràng.

Peach nhíu mày nhìn dòng chữ ‘Gửi cậu’ rồi nghĩ đến ông trùm mafia Arseni.

Có khi nào ý anh là ‘Gửi cho Aran’ không nhỉ?

Cậu gật gù. Chắc là vậy rồi.

Hôm qua gửi hoa để xin lỗi, hôm nay thì gửi sô cô la để chúc mừng ngày đầu tiên quay TVC? Tuy lệch kế hoạch đôi chút—vì cậu đã dặn đi dặn lại rằng hãy chọn loại ngọt hơn vì Aran thích đồ ngọt.

Nhưng dù sao đây cũng là sô cô la cao cấp, có lẽ là loại ngon nhất của cửa hàng.

Thế nên, dù muốn tự hào rằng lời khuyên của mình đã được tiếp thu nhưng nếu kết quả lại sai lệch thế này, thì cậu đành phải chữa cháy sao cho hợp lý. Nếu không, có khi cái cổ cậu cũng không còn nguyên vẹn mất.

Peach đi thẳng đến phòng nghỉ của nhân viên, tìm đến tên Aran trên bảng tên cửa rồi gõ nhẹ một cái.

Sau khi nghe tiếng cho phép, cậu mở cửa bước vào.

Aran đang ngồi trước gương, vừa trang điểm xong và chỉ còn chờ tạo kiểu tóc thôi.

“Anh Peach cũng đến sao?”

Aran vui vẻ chào rồi nhanh chóng cảm ơn thợ làm tóc trước khi chạy tới gần cậu hơn.

“Anh phải đến chứ, vừa để chụp ảnh hậu trường, vừa để cổ vũ em nữa chứ!”

Peach cười, khiến Aran càng cười rạng rỡ hơn.

Nhiếp ảnh gia trẻ giơ ra một bó hoa nhỏ chỉ có vài bông, nhưng được bó tinh tế như một lời chúc may mắn cho ngày quay đầu tiên.

Nhưng khi liếc nhìn bàn trang điểm phía sau, Peach bỗng cảm thấy… hơi ngượng.

Quà mà Aran nhận hôm nay nhiều vô kể, toàn là những món hoành tráng.

Đặc biệt là bó hoa hồng đỏ khổng lồ, có lẽ lên đến cả trăm bông.

Không cần đoán cũng biết ai gửi rồi.

Tawan chắc chắn vẫn còn cay cú vụ bó hoa xin lỗi của ông trùm mafia.

Peach vừa nghĩ vừa lắc đầu, cảm thấy vừa buồn cười, vừa chán nản.

Tawan là một diễn viên trẻ triển vọng, lại là con trai độc nhất của một gia đình tài phiệt. Vì vậy, tính tình khá bướng bỉnh, thích cạnh tranh và không ngại chi tiền để đạt được điều mình muốn.

Dù vậy, anh ta vẫn là một người có giáo dục, lễ phép và nói chuyện dễ nghe. Chính vì thế mà mọi người xung quanh đều quý mến, xem sự bướng bỉnh của anh ta là một nét đáng yêu.

…Trừ Peach.

Bởi mỗi lần gặp nhau, Tawan đều nhìn cậu với ánh mắt như muốn giết người.

Cậu chưa bao giờ được anh ta đối xử thân thiện, dù chỉ một lần.

Cậu cũng đã giải thích rồi, mà sao anh ta không chịu hiểu?

Cậu không hề có hứng thú với Aran!

Peach cảm thấy bất lực.

Không hiểu vì lý do gì, nhưng mỗi lần Tawan nhìn thấy Aran nói chuyện với một người đàn ông khác là cậu ta lại bực tức và ghen tuông mất kiểm soát.

Điều kỳ lạ nhất là đám chuyên gia trang điểm xung quanh lại cực kỳ thích thú với chuyện này, mỗi lần thấy Tawan nổi giận vì ghen thì họ đều gào thét phấn khích như đang xem phim thần tượng.

Peach ngừng dòng suy nghĩ vô nghĩa của mình lại rồi giơ bó hoa nhỏ về phía Aran.

Dù nó có vẻ lép vế so với quà tặng khác nhưng với cậu, nó đơn giản chỉ là một món quà chúc mừng dành cho đồng nghiệp thân thiết - không hơn không kém.

“Cái này từ anh, chúc em quay suôn sẻ nhé.”

Peach nói, rồi đưa tiếp hộp sô cô la sang.

“Còn cái này… có người gửi để chúc mừng em với TVC đầu tiên.”

Aran nhận bó hoa, ôm vào lòng trước khi nhận lấy hộp thiếc màu đen sang trọng.

Cậu khẽ nhíu mày, lật hộp tìm xem có kèm thiệp hay không.

“Ai gửi vậy anh?”

Aran nghi hoặc hỏi.

“Là chủ nhân của bó hoa trắng hôm qua đấy.”

Peach trả lời khiến Aran khựng lại.

Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa lẫn sự hoang mang, vừa có chút cảnh giác.

Peach chỉ cười nhẹ, như muốn trấn an.

“Chắc anh ta chỉ muốn chúc mừng em thôi. Em cứ nhận đi.”

Peach nhanh chóng thuyết phục, sợ Aran sẽ từ chối rồi đưa hộp sô cô la trả lại.

Cậu không dám tưởng tượng nếu thất bại trong nhiệm vụ này thì ông trùm mafia kia sẽ nổi cơn thịnh nộ như thế nào nữa.

Không, cậu không muốn đem mạng mình ra thử với súng đạn đâu!

Aran chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn mở hộp sô cô la ra.

Ngay khi vừa mở nắp, hương cacao đắng nhẹ tỏa ra.

Mắt Aran sáng lên, cậu nhanh chóng bốc một viên bỏ vào miệng, nhưng chỉ sau vài giây, đôi lông mày nhíu chặt.

Cậu nhăn mặt, bĩu môi đầy khó chịu.

“Đắng quá đi anh Peach!”

Aran vội tìm chai nước, uống một hơi.

Peach nhìn cậu, bật cười trong lòng.

90% cacao, đắng là phải rồi!

Thấy Aran đã ăn thử, Peach cũng không khách sáo nữa mà liền cầm một viên sô cô la bỏ vào miệng.

Vị đắng thuần khiết tan chảy, dư vị ngọt nhẹ đọng lại nơi đầu lưỡi.

Hương cacao thoảng qua khiến cậu cảm thấy thư giãn hẳn.

Cậu gật gù hài lòng—đây quả thật là sô cô la hảo hạng!

“Anh Peach không thấy đắng à?”

Aran nhìn cậu với vẻ khó tin, tay vẫn siết chặt chai nước để đề phòng.

“Có một chút thôi, nhưng rất ngon. Đây là loại sô cô la cao cấp đấy!”

Peach vừa nói vừa vô thức cầm thêm một viên nữa bỏ vào miệng, tận hưởng hương vị thơm nồng.

Nhìn thấy cảnh đó, Aran chống cằm, chợt nheo mắt trêu chọc:

“Em nghĩ… có khi nào người ta mua hộp sô cô la này cho anh thì đúng hơn không nhỉ?”

Peach giật bắn mình, nuốt trọn viên sô cô la trong hoảng hốt, rồi ho sặc sụa.

Aran cuống quýt đưa chai nước cho cậu.

Peach vội vã uống một hơi dài, đến khi bình tĩnh lại, gai ốc vẫn còn nổi đầy người.

Ông trùm mafia người Nga kia mua sô cô la tặng mình á!?

Chỉ tưởng tượng thôi đã rợn tóc gáy rồi!

“Không, không, chắc chắn là cho em! Không thể nào là anh được!”

Peach phản bác ngay lập tức, đồng thời rút tay lại, không dám lấy thêm một viên nào nữa.

Mùi vị thơm ngon lúc nãy biến mất không còn dấu vết.

“Sao mà tặng em được chứ? Em chỉ thích đồ ngọt thôi. Đồ đắng như sô cô la đen chỉ có anh Peach ăn được thôi.”

Aran cau mày. Ngay từ lúc nhận hộp quà, cậu đã nghi ngờ rồi. Người như ông trùm mafia chắc chắn sẽ có thư ký hoặc trợ lý lo chuyện quà cáp, không đời nào đích thân chọn quà như thế này được.

Nhưng Peach không thể nói ra điều đó—nếu không, hình tượng của đại ca mafia sẽ sụp đổ ngay lập tức!

“Chắc là anh ta không biết đấy. Có lẽ thấy đây là loại sô cô la hảo hạng nhất của cửa hàng nên mua thôi.”

Peach nói rồi chợt thấy Aran vẫn do dự nên liền tiếp tục nhanh chóng thuyết phục:

“Em mới gặp anh ta một lần thôi mà, làm sao anh ta biết em thích hay không thích cái gì được? Phải cho cơ hội để nói chuyện với nhau chứ. Lần sau anh ta chắc chắn sẽ chọn đồ ngọt cho em thôi.”

Nói rồi, Peach thầm cầu nguyện trong lòng rằng lần sau gã mafia kia sẽ chịu nghe lời, chọn quà hợp gu hơn cho Aran.

Sau đó, Peach trò chuyện với Aran thêm một lúc rồi rời đi để tiếp tục chụp ảnh hậu trường.

Không lâu sau, Aran cũng xuất hiện trước ống kính, sẵn sàng quay quảng cáo.

Trong lúc lang thang tìm góc chụp, Peach chợt nhớ đến chủ nhân hộp sô cô la.

Lỡ như hắn biết mình đã ăn mất nửa hộp sô cô la thì sao?

Cảm giác không yên tâm bỗng dâng lên.

Suy nghĩ một hồi, Peach rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh Aran tươi cười ngọt ngào rồi chỉnh màu sắc cho đẹp hơn.

Xong xuôi, cậu gửi tin nhắn báo cáo cho vị đại ca đáng sợ kia.

P: Sô cô la đã giao thành công.

    Gửi kèm quà tặng cho ngài. (Ảnh của Aran).

Sau khi gửi tin nhắn, Peach thở phào, định cất điện thoại đi.

Nhưng chưa kịp khóa màn hình, tin nhắn từ đối phương đã tới ngay lập tức!

T: Cậu đang ở đâu?

Peach nhíu mày, không hiểu đối phương hỏi làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

P: Studio A, thưa ngài.

T: Tôi đang đến.

HẢ!? CÁI GÌ!??

Mà đến làm gì chứ?

Mình làm gì sai à? Đừng nói là vì ăn mất sô cô la mà anh ta nổi điên lên nha!?

Peach mím chặt môi, trong lòng gào thét dữ dội, chỉ mong có chuyện gì đó xảy ra để mình biến khỏi nơi này ngay lập tức!

Bao giờ mới thoát khỏi gã này đây!? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play