Người mẫu đang thay đổi tư thế liên tục trước đèn flash chớp nháy. Người mẫu unisex nổi tiếng là một cậu trai nhỏ nhắn có gương mặt dịu dàng, đang tạo dáng chụp hình với một chai nước hoa đắt tiền, thể hiện mùi hương mới hợp với tất cả mọi người, dù là nam hay nữ.

“Cho anh thêm một chút tự tin nữa được không? … Được rồi.” Tiếng nói trầm ấm vang lên trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi ống kính. Cậu chụp thêm vài tấm trước khi hạ máy ảnh xuống và lên tiếng nghỉ giải lao để chuẩn bị thay đổi bối cảnh chụp tiếp theo.

“Anh Peach, sao rồi, em trông có ổn không?”

Bóng dáng thanh thoát vừa chạy vừa nhảy lại gần. Cậu nhìn anh với vẻ mặt hào hứng.

“Không tin vào tay nghề của anh sao Aran?” Peach hỏi, đồng thời tháo máy ảnh khỏi cổ. Cậu đi đến ngồi trên ghế cách đó không xa để cậu em trai nhỏ ngồi xem ảnh của mình, còn cậu thì chỉnh sửa hình ảnh.

Aran mỉm cười làm cho má hơi phúng phính, ánh mắt vẫn dán chặt vào hình ảnh của mình hài lòng: “Ai dám không tin vào tay nghề của anh Peach chứ. Em biết ngay là sẽ đẹp lắm nên muốn xem qua một chút thôi.”

Lời nói của Aran hoàn toàn không có gì là phóng đại. Peachyarat Jenkit là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng hàng đầu, tay nghề của anh xuất sắc đến mức chỉ cần một bức ảnh là có thể khiến một người mẫu vô danh trở nên nổi bần bật. Nhiều ngôi sao đã vụt sáng chỉ nhờ vài bức ảnh của Peach.

Ngoài tài năng nổi bật, nhiếp ảnh gia này còn nổi tiếng với thái độ chuyên nghiệp, lịch sự và chưa bao giờ có tin đồn xấu hay scandal trong giới.

Tuy nhiên, người tuyệt vời như cậu lại kém may mắn trong chuyện tình cảm đến đáng thương. Sau khi bị cô gái thứ ba chia tay vì lý do giống hệt hai cô gái trước, Peach bắt đầu chán nản và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu đương nữa.

“Anh Peach, tối nay anh có đi ăn mừng kết thúc công việc với tụi em không?” Sau khi xem hình xong thì Aran quay lại hỏi. Đôi mắt to tròn có chút nũng nịu khiến Peach vô thức mỉm cười cưng chiều.

Aran thân thiết với cậu từ khi mới vào nghề. Nếu nói cậu là người giúp cậu ta nổi tiếng thì cũng không sai nhưng hai người chỉ là mối quan hệ công việc nhạt nhẽo thôi. Cũng có thể nói cậu xem cậu ta như một người em trai dễ thương thôi.

Chỉ có điều, người yêu của cậu em này quá ghen tuông và khó hiểu đến mức làm cậu phiền lòng.

“Em đã nói với Tawan chưa? Nếu mà cãi nhau trong quán thì anh sẽ đuổi về hết đấy.” Cậu khoanh tay nói, Aran lập tức lúng túng. Cuối cùng, cậu ta cũng phải thừa nhận rằng mình chưa nói cho người yêu biết rồi vội vã chạy về phòng trang điểm, chắc là đểp gọi điện báo cho người yêu và chuẩn bị cho buổi chụp tiếp theo.

Peach thở dài một hơi rồi đứng dậy kiểm tra cảnh quay tiếp theo. Cậu cầm điện thoại lên xem tin nhắn, lướt qua lịch trình công việc một lúc rồi mở ứng dụng Twitter, định cập nhật một chút tin tức trong lúc chờ đợi.

Đầu ngón tay trượt qua màn hình rồi dừng lại khi thấy một tin tức đang gây sốt gần đây: một doanh nhân trẻ, con lai Thái – Nga đang nổi lên như làn sóng mới trong ngành nước hoa và trang sức. Anh ta không chỉ nổi bật vì tài năng mà còn vì vẻ ngoài điển trai, cộng thêm tin đồn về mối quan hệ yêu đương với một vài ngôi sao nữ khiến tên tuổi của Theerakit Kian Aseni ngày càng được biết đến rộng rãi.

Peach liếc nhìn lọ nước hoa trên bộ sưu tập rồi lại quay về với điện thoại và nhẹ nhàng lắc đầu.

Ông chủ của cậu đúng là không phải dạng vừa.

Cậu tự cười thầm rồi quay lại tập trung vào công việc. Một ông chủ công ty với một nhiếp ảnh gia quảng cáo thời vụ thì thế nào cũng không có cơ hội gặp gỡ nhau.

Cậu nên quan tâm xem liệu tối nay cậu em người mẫu có mang thêm vấn đề phiền toái nào đến cho mình nữa hay không đây này.

Cậu nhiếp ảnh gia bước ra xe của mình rồi lái về căn hộ trước, sau đó mới đến nhà hàng kiêm quán bar nổi tiếng ở trung tâm thành phố để gặp gỡ mọi người.

Peach đỗ xe dưới căn hộ, khóa cửa cẩn thận rồi thu dọn đồ đạc tiến vào tòa nhà. Cậu quẹt thẻ rồi bấm thang máy lên tầng của mình. Trong gương phản chiếu là hình ảnh một chàng trai cao gầy, khoảng 1m70, đẹp trai với cơ thể khỏe mạnh cùng một chút cơ bắp.

Nhưng cậu không phải là người quá mức đẹp trai, cũng không phải là người có vẻ đẹp gây chú ý, chỉ là vẻ đẹp của cậu đặc biệt có cảm giác ấm áp, nhìn nhiều cũng không thấy chán.

Thang máy dừng lại, cậu tiến về phòng của mình, sau khi quẹt thẻ vào ổ khóa điện tử và nghe tiếng “click” thì cậu đẩy cửa vào.

Phòng của Peach là phòng dạng studio bình thường, không lớn nhưng đủ cho cậu sống một mình. Không gian được phân chia thành phòng khách và phòng ngủ, một khu bếp nhỏ ở một bên và phòng tắm ở phía đối diện. Cuối cùng là ban công để đặt máy giặt và phơi quần áo, cậu cũng trồng một số cây nhỏ để tạo không gian xanh trong phòng.

Phòng của cậu đơn giản không khác gì con người cậu.

Peach dọn dẹp đồ đạc ngăn nắp. Cậu là người khá có tổ chức, dù sự ngăn nắp đó chỉ có mình cậu hiểu. Sau khi dọn dẹp và tưới cây, cậu mở tủ lạnh lấy chút gì đó ăn cho đỡ đói rồi thay đồ chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.

Cậu mở tủ quần áo, trong đó chỉ có những chiếc áo đơn giản với gam màu trơn, chủ yếu là các tông màu tối và quần những chiếc quần jeans vừa vặn. Cậu quyết định mặc chiếc quần cũ, chỉ thay từ áo thun thành một chiếc sơ mi ngắn tay lịch sự, mở vài cúc ở cổ để lộ phần ngực trắng mịn. Cậu xịt thêm chút nước hoa nữa là sẵn sàng để ra ngoài rồi.

Thực ra, cậu không quá ngạc nhiên khi bị cô bạn gái đề nghị chia tay cách đây hai tháng.

Cũng bởi cuộc sống của cậu khá đơn giản, nó đơn giản giống hệt với tính cách của cậu vậy. Cậu không thích những sự bất ngờ hay khoe khoang xã xỉ, mà chỉ thích những thứ đơn giản, ổn định rồi cùng nhau chăm sóc những điều nhỏ nhặt.

Mọi người thường nói cậu là một người bạn tốt để tâm sự, xin lời khuyên, là người bạn khiến người khác cảm thấy thoải mái, ấm áp khi ở bên.

Là người có thể dựa vào, nhưng không phải là người để yêu.

Cậu khẽ cười khi nghĩ đến câu nói đó, câu mà cô bạn gái mới đây đã dùng để chia tay cậu. Nghe xong, cậu muốn hỏi liệu có người nào làm người yêu mà cô không thể dựa vào hay che chở cô không. Cậu có thể trở thành một người đàn ông vô dụng bám vào cô để xem cô có thích không!

Cậu cáu kỉnhn nghĩ trong đầu nhưng khi đó cậu lại chẳng thể nói gì mà chỉ mỉm cười buồn và để cô ra đi với người yêu mới.

Cuộc sống của Peachyarat thật đáng thương.

Cậu xua tan những suy nghĩ đó và hướng về chiếc xe của mình. Cậu chia tay đã được hai tháng, bây giờ cậu cũng đã ổn định trở lại và mọi thứ gần như bình thường mặc dù vẫn chưa sẵn sàng để gặp lại cô.

Peach hoà vào giữa dòng xe cộ đông đúc của thành phố, ngày thứ sáu là ngày mà ai cũng muốn ra ngoài để xả stress sau một tuần làm việc căng thẳng. Tắc đường suốt gần một giờ đồng hồ thì cậu mới đến được nhà hàng. Đỗ xe xong, cậu đi vào gia nhập cùng mọi người.

Nhà hàng là một nơi bán đồ ăn kiểu pub, có nhạc sống nhưng không đông đúc như club. Do đó, việc tìm bàn của mình không quá khó.

Hôm nay là buổi tiệc ăn mừng hoàn thành công việc chụp hình bộ sưu tập Falcon, bao gồm cả nước hoa và trang sức đồng bộ. Tổng cộng có gần mười bộ và công việc chụp hình đã kéo dài gần một tuần, cả quay video và chụp ảnh. Dù sau buổi tiệc này còn rất nhiều công đoạn chỉnh sửa và hậu kỳ phải làm nhưng ít nhất việc ăn mừng cho một bước hoàn thành là điều cần thiết để tiếp thêm động lực.

Vì được ngồi gần bàn nhất nên Peach chỉ mỉm cười nhẹ nhàng theo phép lịch sự rồi ngồi xuống. Ngồi đối diện cậu là Aran - người mẫu trọng điểm đang nhiệt tình vẫy tay chào cậu mà không hề quan tâm đến việc bạn trai đang ngồi bên cạnh đang nhìn cậu với ánh mắt khó chịu.

“Nếu nhìn tôi thêm một chút nữa thì chắc tôi sẽ có bầu mất đấy Tawan.” Cậu vừa đùa vừa rót rượu cho mình. Cậu không tin tưởng vào nhân viên của mình vì ai cũng có vẻ như đang muốn trêu chọc cậu bằng việc chuốc rượu.

Chàng trai có vẻ mặt dữ dằn đối diện nhìn cậu chằm chằm thay cho lời đe dọa. Cánh tay dài của anh ta tựa lên thành ghế như thể đang ôm Aran một cách lặng lẽ. Peach nhìn rồi khẽ cười trong cổ họng, không nói gì thêm.

Cậu không ngạc nhiên khi Tawan ghen. Aran là một chàng trai xinh đẹp, thu hút với đôi mắt to long lanh dễ thương. Tuy nhiên, phần cằm góc cạnh cũng cho thấy cậu ta là đàn ông thực thụ. Vẻ ngọt ngào trên gương mặt làm cậu ta trông dịu dàng và khiến các cô gái không ngừng ngoái lại nhìn.

Peach liếc nhìn Tawan – người đàn ông cao lớn kia. Mặt anh ta sắc nét, cao 1m83, cơ bắp săn chắc và ngoài hơi dữ dằn. Anh ta có tính cách nóng nảy, hay nổi giận đến mức Arun phải nhiều lần khuyên anh ta giữ bình tĩnh.

Dù sao nhìn thế nào thì họ cũng là cặp đôi hoàn hảo, kiểu nam chính – nữ chính trong một bộ phim ấy.

Gần đây cậu đang mê một bộ phim truyền hình nên mới nghĩ vậy. Nếu nhìn từ ngoại hình thì hai người đó rõ ràng là trung tâm của mọi sự chú ý, trong khi cậu chỉ là bạn thân của họ, là người bạn sẽ giúp đỡ, dẫn dắt họ hoặc đôi khi chỉ là nhân vật phụ thôi.

Cậu không ghét vai trò này nhưng đôi khi cậu cũng cảm thấy hơi cô đơn.

Sau khi ăn no nê, cậu quyết định uống thêm một chút nữa rồi thôi. Cậu đã lái xe tới đây và tối nay vẫn còn công việc phải hoàn thành nên uống say thì sẽ không ổn.

Peach quyết định đứng dậy đi vào phòng wc để rửa mặt rồi ra về. Nhưng ngay khi mở cửa phòng wc thì cậu lại gặp Aran và ba người đàn ông mặc đồ đen.

Có chuyện gì vậy trời?

Cậu nhiếp ảnh gầy guộc thầm chửi trong lòng nhưng cũng nhanh chóng bước vào, nghĩ thầm không biết cái người lúc nào cũng vẻ mặt dữ dằn và hay đe dọa mình đang trốn ở đâu bây giờ này không thấy bóng dáng. Nhưng bên ngoài thì cậu mỉm cười nhạt nhẽo, cố gắng làm dịu tình huống căng thẳng trước mặt.

“Aran, sao đi lâu thế?” cậu giả vờ hỏi trong khi không biết Aran đã rời đi từ lúc nào. Cậu nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay Aran, kéo cậu nhóc đứng sau lưng mình “Say rồi à? Em ổn không? Có làm phiền ai không đấy?”

Peach vừa nói vừa giả vờ tỏ ra tự nhiên nhưng khi Aran định mở miệng thì Peach liền bóp nhẹ vào tay cậu. Cậu em này miệng lưỡi rất tùy tiện nên nếu để nhóc nói thêm gì nữa thì chuyện này sẽ bùng bét cho coi.

Cậu vội vàng quay sang mỉm cười nhẹ nhàng với những người xung quanh, hy vọng tình huống sẽ dịu xuống. Lúc này, cậu mới có cơ hội nhìn thấy một người đàn ông khác đứng dựa vào bồn rửa trong góc sâu nhất của căn phòng. Người đàn ông này có vẻ là con lai, tóc nâu sáng bóng vuốt ngược lên để lộ vầng trán rộng, đôi mắt sắc lạnh, khí chất uy nghiêm và có một khung xương hàm góc cạnh rõ nét. Anh ta mặc một chiếc sơ mi dài tay, cài ba cúc rồi xắn tay áo đến khuỷu tay, khoe ra cơ bắp rắn chắc cùng những hình xăm lạ mắt. Hơn nữa, hai bên anh còn có hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen.

Khung cảnh nhìn đâu cũng có vẻ nguy hiểm, nguy hiểm đến mức Peach muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

“Có vẻ như em tôi đã làm phiền các anh rồi. Tôi thay em mình xin lỗi nhé, mấy anh đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.” Peach siết chặt tay Aran và cúi đầu hối lỗi.

Cậu không phải là người thích gây sự, đặc biệt là với những người có vẻ nguy hiểm như thế này. Nếu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì cậu sẵn sàng làm vậy, miễn là có thể thoát được.

“Vậy, tôi xin phép đi trước.” Cậu chàng nhiếp ảnh gia mỉm cười với họ lần nữa rồi nhanh chóng quay lưng bước đi, không đợi sự cho phép từ bất cứ ai. Cậu không quên kéo Aran theo sau mình.

Cậu định rửa mặt để tỉnh táo hơn rồi lái xe về nhà nhưng có vẻ bây giờ thì không cần nữa rồi.

Peach kéo Arun đến một nơi có vẻ an toàn hơn rồi quay lại hỏi, tò mò không biết cậu nhóc lại gây ra chuyện gì nữa.

“Chuyện gì vậy, Aran? Mấy người đó là ai thế?”

“Em không biết, em không làm gì cả. Mấy thằng mafia đó tự dưng vào đụng chạm em ấy chứ.” Aran trả lời với giọng giận dữ, má đỏ bừng, không biết vì tức giận hay vì say rượu, “Em mắng lại một câu rồi chúng nó gọi đàn em đến đe dọa em luôn. Tệ vãi!”

Peach suýt nữa ôm đầu. Cậu biết thằng nhóc đẹp trai này dễ thu hút sự chú ý từ những người không có ý tốt nhưng cách ứng phó của cậu ta thì cần phải bàn lại.

Nhóc đã nhỏ bé, lại còn đứng giữa những người đàn ông có dáng vẻ nguy hiểm như vậy mà cũng không tém miệng lưỡi lại, họ không cho nhóc một ‘súng’ là may mắn lắm rồi. Cậu nhóc không có bản năng tự bảo vệ mình hả trời?

Cậu đang nghĩ nên mở miệng nhắc nhở nhóc một chút nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị kéo ra ngoài, một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt vai cậu rồi quăng sang một bên không thương tiếc. May mắn là cậu giữ được thăng bằng, nhưng bàn tay cậu đã bị góc nhọn rìa lan can đâm vào. Cánh tay cũng bị va vào gì đó nên cảm thấy đau nhứt.

Peach quay lại nhìn rồi thở gấp khi tưởng rằng người đàn ông có kia đã theo đến, nhưng người đứng nhìn cậu với ánh mắt như muốn giết cậu lại là một ngôi sao nổi tiếng. Anh ta ôm chặt người mẫu nhỏ nhắn vào lòng, hành động hùng hổ không hợp với giọng nói hỏi:

“Cậu đang làm gì vậy!” Tawan hét lên, tay ôm người của mình càng chặt hơn, “Em đi lâu như vậy là để hẹn hò với thằng nhiếp ảnh này đúng không!”

“Tawan, anh nghe em nói trước đã! Em với anh Peach không có gì đâu, anh ấy còn vừa cứu em nữa đó.” Aran cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ nhưng không được. Chủ nhân của vòng tay càng tức giận hơn quát lại rồi kéo cơ thể nhỏ nhắn ấy đi, không quên gửi ánh mắt đe dọa về phía cậu.

Peach cứ đứng yên như vậy, tình huống cứ liên tục thay đổi nên cậu phải tạm dừng để lấy lại bình tĩnh. Cậu muốn hét lên rằng chuyện gì đang xảy ra vậy nhưng cuối cùng chỉ thở dài, lấy tay không bị thương vò đầu cho dịu bớt tức giận rồi bước về phía chiếc xe của mình.

Cậu bắt đầu nghĩ có lẽ mình nên nhận ít công việc liên quan đến Aran hơn vì cậu không muốn hai người đó có xích mích vì những chuyện vớ vẩn như thế này. Hơn cả là cậu cũng muốn thể hiện sự trong sạch của mình với bên đó nữa.

Nhưng giờ Aran đã trở thành đại sứ thương hiệu cho Asani rồi. Mà cậu thì lại ký hợp đồng làm việc cho toàn bộ bộ sưu tập nên chắc chắn không thể tránh được việc sẽ gặp nhau.

Cậu thanh niên thở dài thêm một lần nữa vì cảm giác bất lực dâng lên trong lòng. Cậu không làm gì sai nhưng cứ phải liên tiếp gặp toàn rắc rối. Chắc chỉ còn cách mặc kệ và tiếp tục tập trung vào công việc như cũ thôi.

Cậu đi tới bên xe, định lái xe về nhưng cơn đau nhói ở vết thương chỗ cánh tay không cho phép. Cậu quay lại mở cốp xe tìm chai nước định rửa vết thương một chút. Có lẽ cậu sẽ phải ghé vào bệnh viện để tiêm phòng uốn ván thôi. Chỗ này quá tối nên cậu không thấy rõ vật gì đã làm cậu bị thương, nếu là kim loại có gỉ thì chắc sẽ nguy hiểm lắm.

Peach lấy chai nước, vụng về mở nắp chai mà không dùng đến bên tay bị đau. Trong đầu cậu lại không khỏi nghĩ đến người đàn ông có vẻ nguy hiểm trong phòng vệ sinh kia.

Cậu thừa nhận người đó rất đẹp trai. Ngoài vẻ đẹp đó thì anh còn không ngừng tỏa ra một khí chất nguy hiểm khiến ai cũng phải để ý. Nhưng điều mà Peach nhớ đến lại là đôi mắt màu khói của anh ta. Nó đẹp đến mức khiến cậu muốn chụp lại và lưu giữ khoảnh khắc ấy.

Cậu cảm thấy đôi mắt đó rất quen, như thể anh đã từng nhìn thấy ở đâu đó trước đây. Đôi mắt ấy xinh đẹp tựa như làn sương mù đang chuyển động bên trong, vô cùng hiếm gặp. Chính điểm này đã làm khơi dậy ngọn lửa đam mê trong trái tim một nhiếp ảnh gia.

“Cần tôi mở giúp không?”

Peach ngẩng mặt lên theo giọng nói trầm thấp lạ tai rồi giật mình khi ánh mắt cậu nhìn thấy đôi ánh mắt màu khói mà cậu vừa mới nghĩ đến.

Có vẻ như tên nhóc phiền phức đó đã mang đến thêm một rắc rối mới cho cậu rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play