Peach là một người sống về đêm.
Dù cậu có thể dậy sớm để chụp ảnh hay đi làm nhưng với những công việc đòi hỏi sự tập trung cao và tinh tế như chỉnh sửa ảnh, làm bố cục hay biên tập thì cậu thích làm vào ban đêm hơn.
Vì vậy, tối qua sau khi trở về từ buổi tiệc, dù rất mệt nhưng cậu vẫn ngồi lại để chỉnh sửa bản nháp đầu tiên của những bức ảnh cần gửi. Mãi đến hơn 5 giờ sáng mới đi ngủ vì nghĩ rằng công việc tiếp theo bắt đầu vào buổi tối nên không thành vấn đề.
Nhưng không ngờ rằng vấn đề lại gọi tới cậu lúc 10 giờ sáng.
Dù rất buồn ngủ và muốn giả vờ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhưng khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì sự tỉnh táo lập tức trở lại.
Đôi mắt màu khói thuốc tuyệt đẹp ấy vẫn ám ảnh cậu từ đêm qua. Vì vậy, sau khi về nhà cậu đã ngồi tìm kiếm tất cả những thông tin liên quan. Chỉ trong 10 phút, cậu đã tìm ra câu trả lời.
Theerakit Kian Arseni – một doanh nhân mang hai dòng máu Thái – Nga, ông chủ của thương hiệu nước hoa Arseni mà cậu đang tạm thời chịu trách nhiệm cho bộ sưu tập Mùa Thu của họ.
Vì vậy, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại, cậu chắc chắn rằng mình không quen ai tên Theerakit cả. Nhớ lại việc cậu đưa điện thoại cho ai đó vào tối qua, cậu cũng dần hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Câu thắc mắc, tại sao lại gọi cho cậu chứ? Không phải nên gọi cho Aran sao!?
Nhưng cậu chỉ dám đặt câu hỏi đó trong lòng. Cậu nhanh chóng rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo. Cậu loay hoay khá lâu để chọn trang phục ra ngoài.
Cuộc sống của Peach vốn dĩ bình lặng, thậm chí có phần nhàm chán. Cậu không thích đi chơi đêm, thích ở nhà. Đôi khi, cậu chỉ mang theo một chiếc máy ảnh đi du lịch bụi một mình thay vì tham gia những chuyến đông người.
Điều này cũng thể hiện qua quần áo của cậu – chủ yếu là những bộ đồ đơn giản. Áo thun trơn, quần short, vài chiếc sơ mi không họa tiết để đi làm và một vài bộ vest cho các sự kiện quan trọng. Nhưng khi phải chọn trang phục cho tình huống đặc biệt này thì cậu mới thấy sự hạn chế của tủ đồ ít ỏi ấy.
Không giống như chọn quần áo đi hẹn hò, người cậu sắp gặp lại là một ‘ông trùm’ mang hai dòng máu Nga – Thái. Nếu mặc đồ thoải mái như thường ngày thì liệu có bất lịch sự không nhỉ? Nhưng nếu mặc vest thì lại quá trịnh trọng rồi?
Và sau gần một tiếng đồng hồ, cậu chọn quần dài đen bó và một chiếc sơ mi xám dài tay hơi rộng. Ý định pha một cốc cà phê đen đậm trước khi ra ngoài đã tan biến. Cậu chỉ kịp đeo chiếc túi xách nhỏ và vội vàng rời khỏi nhà, không dám để người kia phải đợi.
Vừa bước ra khỏi chung cư, một chiếc xe sang trọng màu đen đã đỗ ngay bên lề đường. Khi cửa kính phía sau hạ xuống, đủ để lộ đôi mắt màu khói thì Peach lập tức cúi đầu và bước nhanh tới xe.
Khi sắp đặt tay lên cửa xe, cậu thoáng ngập ngừng. Cậu không phải khách, càng không phải đối tác nên có lẽ cậu làm ‘người dưới quyền’ sẽ là hợp lý nhất. Hơn nữa, ngồi gần cửa cũng dễ thoát thân hơn. Vì vậy, sau một chút do dự, cậu mở cửa ghế phụ và nhanh chóng ngồi xuống.
Nhưng chưa kịp đóng cửa, người đàn ông ngồi sau với vẻ mặt nghiêm nghị đã cất tiếng nói.
“Ngồi phía sau đi.”
Peach nắm chặt tay cầm cửa, trong lòng nảy sinh ý muốn bướng bỉnh không chịu di chuyển. Nhưng rồi cậu lại sợ mình ‘tèo’ trước khi kịp đi tìm một ly cà phê nên cậu cũng ngoan ngoãn đứng lên, miễn cưỡng chuyển xuống ghế sau.
Cậu ngồi đó, căng thẳng đến mức ai cũng có thể nhận ra. Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, thể hiện sự bồn chồn không thoải mái. Peach cố gắng nhớ lại xem lý do tại sao người kia lại gọi mình đi chung nhưng nghĩ mãi vẫn không cảm thấy hôm quá mình đã gây chuyện gì quá đáng.
Trừ phi vị đại ca mafia này tức giận vì một câu nói hoặc cười đùa của cậu tối qua. Nhưng nếu thực sự tức giận đến vậy thì chắc chắn anh sẽ không gọi cậu ra gặp mặt giữa thanh thiên bạch nhật thế này đâu.
“Sao cậu căng thẳng vậy? Không thấy gan dạ như tối qua nữa nhỉ.” Thee cất tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cậu. Cậu đang bận lo lắng hàng tá thứ, nghe thấy câu hỏi đó thì chỉ biết cười gượng, cố gắng biện minh dù biết rằng chẳng giúp ích được gì.
“Tối qua có lẽ tôi hơi say. Nếu đã làm gì không đúng thì xin anh thứ lỗi nhé.”
“Tôi đâu có ý khiển trách cậu.” Người kia đáp với giọng điệu đều đều, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú không rời. Giọng nói có chút gì đó khó chịu hơn, “Sao cậu không nói chuyện như tối qua?”
“Thì tối qua tôi đâu biết anh là ai đâu.” Peach bị dồn vào thế khó nên liền buột miệng nói ra. Cậu đưa tay vuốt tóc một cách bối rối. Bình thường cậu đã không giỏi giao tiếp, giờ lại phải giữ ý tứ từng lời khiến cậu cảm thấy như phát điên.
Thee im lặng trong giây lát. Ánh mắt sắc bén trước đó giờ lại thấp thoáng nét vui vẻ. Càng thấy cậu có vẻ mất bình tĩnh thì anh càng cảm thấy thú vị hơn.
“Vậy giờ biết rồi thì sợ hả?”
“Tôi đã sợ từ tối qua rồi. Ai mà không sợ người lúc nào cũng kè kè vệ sĩ đeo súng bên cạnh chứ?” Peach đáp lại, nét mặt bình thản nhưng ánh mắt đầy vẻ trách móc như muốn nói: “Hỏi gì mà kỳ thế?” Không rõ là vì cơn buồn ngủ quá mức hay do thần kinh đang căng thẳng nên cậu quyết định mặc kệ hết.
“Thế thì có gì khác nhau.” Thee khẳng định chắc nịch khiến Peach vô thức đảo mắt, thở dài mệt mỏi. Cậu thật sự không biết phải nói chuyện với một người có logic hoàn toàn khác người bình thường như thế nào.
Một người có quyền lực đã đáng sợ, đằng này lại là mafia buôn vũ khí thì ai mà không sợ hơn cơ chứ? Peach lầm bầm trong miệng vài câu nhưng không dám nói to. Cuối cùng, cậu thở dài và quyết định tập trung vào tình huống kỳ lạ trước mặt. Không giỏi vòng vo, cậu hỏi thẳng vấn đề:
“Rốt cuộc là ngài Arseni gọi tôi ra đây vì lý do gì vậy? Không phải vì tức giận chuyện tối qua đúng không?”
Thee nhìn dáng vẻ cảnh giác giống như một con mèo xù lông sẵn sàng bỏ trốn với nét mặt thoáng ý cười. Dù khuôn mặt nghiêm nghị vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự thích thú. Anh toả ra cảm giác thoải mái đến mức người vệ sĩ kiêm tài xế phía trước cũng phải liếc nhìn với vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả những tình nhân thân mật nhất cũng chưa từng khiến Thee có tâm trạng vui vẻ đến vậy.
“Tay của cậu sao rồi?”
Cậu chớp mắt bối rối trước khi cúi xuống nhìn cánh tay mình, chợt nhớ ra rằng tối qua tay mình bị trầy xước khiến cậu phải quay xe đến bệnh viện giữa đêm để tiêm vắc-xin phòng uốn ván. Không ngờ rằng người mafia trước mặt lại nhớ chuyện này.
“Không sao rồi ạ. Chỉ trầy xước chút thôi nhưng tôi đã tiêm vắc-xin phòng ngừa rồi.” Cậu dừng lại một chút, mím môi, cảm thấy bối rối, “Ngài Arseni gọi tôi đến chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?”
“Tôi gọi cậu đến để hỏi về người mẫu đó thì đúng hơn.” Chàng mafia trẻ tuổi thản nhiên nói, giọng điệu đầy thư thái, “Cậu bảo tôi nên bắt đầu từ việc làm quen cơ mà. Hãy dạy tôi đi.”
“Tôi á?” Peach chỉ ngón tay vào mũi mình, mắt trợn to như sắp lòi ra, sự lo sợ tan biến ngay lập tức khi nghe thấy điều còn sốc hơn, “Nếu anh chưa biết thì tôi xin nói thẳng thưa ngài Arseni. Tôi vừa bị bạn gái chia tay hai tháng trước với lý do tôi là một người yêu quá nhàm chán, chỉ hợp để làm bạn chứ không thể làm người yêu. Anh muốn tôi chỉ anh cách theo đuổi người khác á? Anh chắc chắn về điều này chứ?”
Thee chỉ mỉm cười nhếch môi. Thay vì tức giận khi bị trợn mắt thì anh còn cảm thấy buồn cười hơn. Giọng nói của anh đầy tự tin: “Không phải cậu đóng vai trò rất tốt trong việc cho người khác lời khuyên sao? Lại còn thân với cậu người mẫu đó nữa nên tôi nghĩ cậu là lựa chọn hợp lý mà.”
Peach lại há hốc miệng như muốn phản bác nhưng rồi lại im lặng vì không thể nói gì. Những gì người kia nói không sai, thậm chí còn chạm đúng nỗi lòng của cậu. Nhưng cậu nghĩ rằng mình không thể giúp được gì cho người mafia này đâu.
Cậu thở dài, nhận ra mọi chuyện đang ngày càng phức tạp. Nhưng vì lo lắng cho cậu em thân thiết – người luôn bị những kẻ kỳ quặc vây quanh, nên cậu không thể bỏ mặc Aran với tư cách một người anh lớn trưởng thành hơn.
“Tôi muốn hỏi trước là ngài Arseni nghĩ như nào về Aran?”
“…”
Lần này, đến lượt người mafia trẻ im lặng. Ánh mắt anh trầm xuống như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại trở nên bình thản như thường.
“Gần giống với mẫu người tôi thích. Nếu có thể tình một đêm thì cũng không tệ.”
“Còn gì khác nữa không?”
“Thú vị. Ngoại hình đẹp.”
“…”
Cậu chàng nhiếp ảnh gia đưa tay ôm trán, đầu đau nhói như các dây thần kinh đang giật liên hồi. Cậu biết rằng người mafia này luôn thẳng thắn, không để tâm đến ai nhưng không ngờ lại thẳng thắn đến mức này.
“Nhưng Aran đã nói rõ rằng cậu ấy không muốn có tình một đêm với ngài Arseni đúng không? Tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau nhiều hơn đi ạ.” Cậu nghiêm túc nói, cố gắng hết sức nhét những điều hợp lý vào đầu người kia, “Tôi biết với đẳng cấp của ngài Arseni thì anh có rất nhiều cách để khiến Aran trở thành của mình. Nhưng ép buộc tâm lý như vậy, tôi nghĩ sẽ không mang lại lợi ích dài hạn gì đâu.”
Thee im lặng, ánh mắt trầm xuống như đang cân nhắc điều gì đó. Thấy vậy, Peach, người đang lo lắng cho sự an toàn của cậu em mình liền lên tiếng tiếp:
“Anh Thee từng nói Aran thú vị hơn những người mẫu mà anh từng gặp đúng không?” Peach bắt đầu dẫn dắt câu chuyện, cảm giác như mình đang cố huấn luyện một con thú hoang hung dữ bằng tay không.
“Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu một cách bình thường, không đặt kỳ vọng về chuyện tình dục lên hàng đầu có được không?”
“Nhưng tôi thì lại kỳ vọng đấy.”
Peach như muốn đập đầu vào cửa kính xe cho xong chuyện.
Cậu thẫn thờ suy nghĩ, cảm thấy kiệt sức. Trong đầu khát khao một ly Americano đá không đường để giải tỏa căng thẳng. Cậu muốn hét lên rằng: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy trời?” nhưng lại sợ người mafia bên cạnh giải quyết mình để chấm dứt câu chuyện.
“Hãy để nó chỉ là yếu tố phụ thôi. Nếu anh Thee cảm thấy Aran thú vị thì hãy thử tìm hiểu và nói chuyện với nhau. Biết đâu điều đó có thể dẫn đến tình yêu thì sao. Đến lúc đó, chuyện tình dục sẽ chỉ là thứ yếu, nó sẽ đến một cách tự nhiên khi đến thời điểm thích hợp.”
Cậu nói một mạch, gần như không thở. Anh dường như đang chú ý lắng nghe, không phản đối hay cãi lại. Cuối cùng, anh lên tiếng với giọng nghiêm túc:
“Nghe cũng có lý. Cậu thân với Aran nên hãy giúp tôi chuyện này đi.”
Cậu chớp mắt, người mafia lại xem việc theo đuổi người mình thích giống như một công việc thường ngày, không có một chút cảm xúc lãng mạn nào.
“Tôi chỉ thân với tư cách là đàn anh làm việc chung thôi, không phải là bạn thân đến mức có thể giúp gì anh nhiều đâu ạ.”
“Tôi cũng chẳng kỳ vọng nhiều từ cậu đâu.” Câu trả lời có phần hờ hững khiến người nghe thêm bối rối. Tuy nhiên, Thee lại quay sang người tài xế, ra hiệu cho xe lăn bánh mà không buồn giải thích thêm điều gì.
Peach nhìn chiếc xe di chuyển nhẹ nhàng mà lòng đầy hoang mang. Cậu cứ nghĩ rằng người kia sẽ chỉ gọi cậu đến nói chuyện rồi thả xuống xe như trong phim.'Phim thường là như thế mà nhỉ?'
“Ngài Arseni!"
“Gọi tôi là Thee thôi. Đừng gọi là Arseni nữa, nghe phiền lắm.” Thee ngắt lời với vẻ khó chịu nhưng ánh mắt liếc nhẹ như đang chờ nghe câu hỏi tiếp theo.
“Vâng, anh Thee. Thế chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”
Khóe miệng Thee nhếch lên, tạo thành một nụ cười sâu, ánh mắt lóe lên một tia hài lòng.
“Đi ăn đã. Cậu có đặc biệt muốn ăn gì không?”
Peach vẫn còn bối rối với lời đề nghị nhưng khi nghe nhắc đến đồ ăn, cậu như lấy lại được tinh thần. Trong đầu liền nghĩ đến điều mà mình khao khát nhất từ sáng đến giờ.
“Tôi xin một ly cà phê trước được không? Americano đá không đường, pha thật đậm nhé.”
Điều đầu tiên cậu cần làm là kéo lại tinh thần mình nhanh nhất có thể.