Người đàn ông đó đứng cách cậu chỉ tầm một sải tay. Khi đứng thẳng như vậy thì cậu càng nhận ra rằng người kia cao lớn vô cùng, có thể chạm ngưỡng 1m90 cũng nên. Vai rộng, thân hình rắn chắc, đôi mắt màu khói nổi bật càng trở nên cuốn hút hơn dưới ánh đèn. Đường quai hàm góc cạnh, thêm chút râu lún phún nhàn nhạt làm tăng thêm vẻ lạnh lùng, sắc sảo. Đúng là anh rất đẹp trai nhưng sự nguy hiểm phát ra từ anh còn áp đảo hơn khiến người khác sợ hãi thay vì ngượng ngùng.
“Tay đau thế kia chắc không mở nổi đâu.” Người kia nói với giọng đều đều, đồng thời đưa tay ra đón lấy chai nước. Cậu chớp mắt bối rối, dè chừng nhưng vẫn đưa chai nước cho anh.
Điều quan trọng hơn nữa là cậu cảm thấy người đứng trước mặt rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra.
“Cảm ơn.” Peach nói lời cảm ơn khi bàn tay mạnh mẽ của người kia mở nắp chai một cách dễ dàng rồi đưa lại cho cậu. Cậu nép mình vào một góc khuất để nước không văng trúng ai rồi bắt đầu rửa vết thương.
“Đó là cái giá phải trả khi xen vào chuyện không đâu đấy.” Giọng trầm thấp, pha chút đanh thép vang lên khiến cậu khựng tay lại. Nước ngừng chảy trong giây lát rồi cậu lại tiếp tục đổ ra để rửa vết thương. Cậu mỉm cười nhẹ, đáp trả mà không suy nghĩ gì nhiều:
“Đúng là tôi xen vào chuyện không đâu. Nhưng biết làm sao được, tôi không thể bỏ mặc cậu em đó. Nếu giúp được thì tôi sẽ giúp thôi.” Peach nhún vai, lấy khăn giấy thấm nhẹ vết thương trên cánh tay. Có vẻ chỉ là vết trầy xước không quá sâu nhưng chắc vẫn phải đi tiêm ngừa.
“Cậu không nghĩ việc giúp người khác sẽ khiến mình gặp rắc rối sao?” Người đàn ông cao lớn khoanh tay, đôi mắt nheo lại toát ra vẻ không hài lòng.
“Tôi thường xuyên gặp rắc rối nên quen rồi.” Cậu cười khẩy, dừng một chút rồi nói với giọng điềm đạm hơn: “Anh đừng cố dụ dỗ cậu bé đó nữa. Tôi không muốn nó cãi nhau với người nó đang tìm hiểu đâu, mỗi lần chúng nó có chuyện thì tôi lại đau đầu.”
Người kia lập tức đanh mặt, vẻ mặt vốn đã nghiêm nghị giờ càng thêm u ám. Giọng nói lộ rõ sự tức giận, không thể giấu được:
“Không có thứ gì tôi muốn mà tôi không có được cả.”
Câu nói đó khiến bầu không khí rơi vào im lặng trong giây lát trước khi bị phá vỡ bởi tiếng cười của Peach. Cậu cười khúc khích đến mức ho sặc sụa và mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại. Khuôn mặt của người nói câu đó càng trở nên tối sầm hơn.
“Xin lỗi, tôi không cố ý cười anh đâu. Chỉ là tôi bất ngờ trước câu nói đó thôi.” Cậu cười khẽ rồi nói tiếp: “Tôi không nghĩ rằng lại có người thực sự nói câu đó ở ngoài đời. Đúng là độc đoán, chuyên quyền hết sức ấy.”
Người kia, bị gọi là độc đoán và chuyên quyền lập tức nghiêm mặt hơn, tỏ rõ vẻ khó chịu. Cậu vội vàng chắp tay xin lỗi lần nữa, nụ cười rạng rỡ trên mặt cũng nhạt dần. Cậu tự trách bản thân vì thói quen hay đùa này.
“Nếu anh thực sự muốn có được Aran thì tại sao lại không thử tiếp cận theo cách bình thường nhỉ? Dù sao hai người đó cũng chưa phải người yêu nên Aran vẫn còn độc thân và anh có thể tiếp cận em ấy một cách đàng hoàng.” Peach cố gắng đổi chủ đề, hy vọng có thể chuyển hướng vấn đề này. Người đối diện vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, dường như chưa hết bực bội.
“Tại sao tôi phải làm mấy việc tốn thời gian như thế?”
Người đàn ông cao lớn, khoanh tay thật chặt giống như những tên xã hội đen, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đầy vẻ khinh thường. Thái độ cao ngạo ấy hoàn toàn đúng với những gì cậu từng nghĩ đến.
Nhìn kỹ lại thì anh thật sự có dáng dấp của một nam chính trong truyện mafia thể loại cưỡng ép yêu. Peach thầm gật đầu như đồng tình với suy nghĩ của chính mình vì những câu chuyện như vậy cậu từng đọc qua nhiều rồi. Nhân vật chính thường có dáng vẻ hung hãn, ăn nói cộc cằn, độc tài và đôi khi hơi mất lý trí.
Đúng là giống thật.
“Bình tĩnh chút đi anh ơi. Ai mà thích bị ép buộc hay bị đối xử độc tài kiểu đó chứ. Chỉ có mấy người masochist mới chịu được thôi.” Cậu vừa nói vừa tựa lưng vào chiếc xe nhỏ của mình, cảm thấy cuộc đối thoại này sẽ kéo dài hơn dự kiến.
Tối nay cậu còn rất nhiều việc phải giải quyết nhưng chắc cậu sẽ chẳng làm kịp mất.
“Chỉ là tình một đêm thôi thì tại sao phải phí thời gian như thế?”
“Dù chỉ là tình một đêm thì sex cũng nên xuất phát từ sự hài lòng của cả hai phía. Đó là cùng nhau tận hưởng, không phải là lợi dụng người khác hay cố gắng đạt được một lợi ích nào đó. Làm thế thì sao có cảm xúc tốt được?” Cậu nói với giọng nghiêm túc, cố gắng tỏ ra thuyết phục nhất có thể.
Đối với cậu, tình dục là một hoạt động nên dựa trên sự đồng thuận của cả hai. Việc ép buộc, lạm dụng hoặc dùng tiền để mua chuộc như trong phim truyền hình là điều cậu không thể chấp nhận nổi.
“Chỉ là sex thôi mà.” Người đàn ông mafia có vẻ đã dịu đi chút ít nhưng giọng điệu vẫn còn chút khó chịu.
“Anh đã thử kiểu sex mà cả hai cùng muốn mang lại cảm xúc tốt nhất cho nhau chưa, không phải kiểu chỉ là làm cho xong thôi ấy?. Tôi nghĩ cảm giác đó sẽ tuyệt vời hơn đấy.” Cậu đáp lại, nói như thể cậu là chuyên gia dù kinh nghiệm thực tế của cậu gần như bằng không.
Cậu từng có ba mối tình nhưng chưa từng vượt quá giới hạn. Thậm chí, dù đã từng có tình một đêm vài lần nhưng chuyện đó cũng đã lâu lắm rồi. Gần đây, cậu bận đến mức không còn thời gian nghĩ đến việc lên giường với ai nữa.
Người đàn ông im lặng, trầm ngâm suy nghĩ. Đôi chân mày rậm cau lại như thể anh đang phân tích điều gì đó rất phức tạp. Cậu chỉ biết đứng chờ, không nhịn được ngáp một cái. Cậu đã thức khuya nhiều đêm liền và hôm nay lại phải đi chụp hình từ sáng sớm đến tận khuya nên việc mệt mỏi là không thể tránh khỏi.
Cậu muốn nói với anh rằng: ‘Anh về nhà suy nghĩ tiếp được không? Tôi mệt sắp chết rồi và tôi muốn về ngủ.’
“Đưa điện thoại của cậu đây.”
Peach đang sắp ngủ gật bỗng giật mình tỉnh hẳn. Cậu chớp mắt bối rối, nhìn bàn tay to lớn đang đưa ra chờ đợi và cậu không hiểu sao cuộc trò chuyện lại liên quan đến chiếc điện thoại của mình nữa. Đến khi giọng ra lệnh gắt gỏng vang lên một lần nữa thì cậu mới đành rút điện thoại ra, thậm chí còn mở khóa cho anh.
Làm sao mà phản đối nổi đây hả? Nhìn dáng vẻ cao to gấp đôi mình, lại thêm hai vệ sĩ hông giắt súng đứng hai bên thì sao mà dám từ chối? Dù gì thì nhìn anh giàu như thế chắc cũng không thèm lấy điện thoại của cậu đâu.
Peach đứng ngắm nhìn đôi mắt màu khói, để mặc anh đang làm gì đó với điện thoại của mình. Cảm giác quen thuộc với đôi mắt ấy không hề giảm mà trái lại còn tăng lên. Anh đưa điện thoại trả lại thì cậu nhận lấy trong trạng thái vừa mơ màng vừa buồn ngủ. Nên cậu đã lỡ miệng nói ra suy nghĩ của mình mà không hề để ý:
“Trông anh quen quá. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu trước đây chưa?”
Người đàn ông mafia khựng lại, đôi mắt đẹp màu khói thoáng qua một tia thất vọng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo: “Cách quyến rũ đàn ông của cậu thật kém cỏi đấy, bộ cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi à?”
Cậu chàng nhiếp ảnh chớp mắt vài lần rồi bật cười lớn đến mức nước mắt trào ra. Tiếng cười chân thực đó lập tức xóa tan vẻ chế nhạo trên gương mặt người đối diện, chỉ còn lại đôi chân mày nhíu chặt tỏ vẻ không hiểu. Cậu chỉ lại vội vàng xin lỗi, sợ tên mafia bực mình rồi lại rút súng ra nói chuyện.
“Xin lỗi nhé, tôi không cố ý cười anh đâu nhưng suy nghĩ kiểu đó giống trên phim truyền hình quá. Tôi thề là tôi không hề có ý định như thế.” Cậu ngừng cười, “Tôi hỏi vậy vì thật sự thấy quen lắm và tôi nghĩ tôi đã từng nhìn thấy anh trên một tạp chí nào đó rồi. Đôi mắt màu khói của anh rất đẹp và nó khiến tôi có cảm giác quen thuộc.”
Tên mafia thả lỏng chân mày, ánh mắt sắc bén dịu xuống nhưng dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Cậu chỉ biết chờ đợi và thầm nghĩ rằng cậu muốn về nhà ngủ nhưng lại sợ nếu nói ra thì anh sẽ cho cậu ‘ngủ dài’ luôn.
Không được, công việc của cậu vẫn còn đang chờ kia kìa.
“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó.” Người đàn ông mafia nói rồi quay lưng bước đi cùng đàn em. Peach đứng nhìn theo cho đến khi họ khuất hẳn thì mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trút được gánh nặng vậy.
Đứng nói chuyện lâu như vậy nhưng thật ra cậu rất sợ, vì tính cách của mình cộng thêm chút men rượu và sự mệt mỏi đã khiến cậu bạo dạn hơn thường lệ. Dù sao thì ít nhất anh cũng giữ được sự lịch thiệp, không làm gì thô lỗ quá đáng.
Cậu tự an ủi bản thân rồi lên xe trở về căn hộ. Lúc này, trong đầu cậu chỉ còn hình ảnh chiếc giường mềm mại và máy lạnh mát rượi thôi.
…
Thirakrit Kian Arseni là một doanh nhân trẻ ngoài ba mươi hiện đang nổi như cồn. Không chỉ là người sáng lập thương hiệu nước hoa và trang sức Arseni mà anh còn nổi bật với vẻ ngoài điển trai và những tin đồn hẹn hò cùng nhiều ngôi sao nữ.
Tuy nhiên, ít ai biết rằng gia tộc Arseni không chỉ vừa mới bắt đầu với thương hiệu này. Thương hiệu Arseni đã nổi tiếng trong thế giới ngầm từ lâu và là nhà sản xuất, nhập khẩu vũ khí lớn từ Nga. Không chỉ buôn bán, gia tộc này còn thường xuyên hỗ trợ nghiên cứu và phát triển công nghệ mới.
Từ một nhà buôn vũ khí, họ mở rộng thành đế chế công nghệ. Khi người con trai cả của gia tộc này tạo nên thương hiệu trang sức và nước hoa thì nó không chỉ là một công ty bình phong mà còn là nguồn lợi nhuận khổng lồ, đủ để được coi là một phần quan trọng trong tập đoàn Arseni.
Với sự hoàn hảo ấy, người đàn ông được gọi là mafia và đứng trên đỉnh cao của ngành kinh doanh hầu như không bao giờ gặp thứ gì mình muốn mà không thể có được.
Anh gõ ngón tay xuống bàn theo nhịp chậm, để tài liệu đang chờ chữ ký trên bàn mà không động đến. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không tập trung vào công việc được. Trong đầu, hình ảnh của cậu chàng nhiếp ảnh nhỏ nhắn cứ quẩn quanh mãi không thôi.
Anh thấy ấn tượng với cậu, đôi mắt to tròn, đôi má hơi ửng hồng, đôi môi dám nói dám làm, dáng vẻ bướng bỉnh không chịu thua ai. Thân hình nhỏ nhắn, thanh mảnh khiến anh không khỏi tò mò và nghĩ rằng nếu cậu nằm dưới thân mình thì sẽ thế nào.
Anh chưa bao giờ muốn thứ gì mà không có được. Cậu càng cứng đầu thì anh càng muốn chinh phục. Hình ảnh cậu vẫn cứ ám ảnh anh không tài nào xóa nhòa được.
Lạ lùng thay, ngoài hình ảnh của chàng trai nhỏ bé đó thì anh còn nhớ đến một giọng nói trầm ấm, dịu dàng, êm ái như dòng nước. Chỉ với vài câu nói và một tràng cười trong trẻo thôi mà cảm xúc tức giận trong anh bỗng chốc dịu lại ngay tức thì.
Người đã cười nhạo anh, người thẳng thừng bảo anh phải ‘bình tĩnh’, người từ chối anh nhưng không khiến anh bực mình mà ngược lại còn làm anh cảm thấy mềm lòng. Làm được tất cả những điều đó mà vẫn an toàn, không bị tổn thương dù chỉ một chút thì chỉ có thể là cậu chàng nhiếp ảnh ấy.
Dù không phải người quá nổi bật, cũng chẳng đẹp đến mức không thể rời mắt nhưng lại khiến anh thấy dễ chịu lạ kỳ mỗi khi ở gần.
“Thưa ngài, đây là hồ sơ ngài yêu cầu.”
Người thư ký bước vào, đặt hai tập tài liệu xuống bàn. Bìa mỗi tập đều có ghi tên rõ ràng.
Thee thoáng ngập ngừng. Thật ra, anh đã do dự từ tối qua và lúc yêu cầu điều tra thông tin thì lẽ ra anh chỉ muốn tìm hiểu về cậu người mẫu nhỏ nhắn mà mình quan tâm. Nhưng không hiểu sao, anh lại bảo thư ký điều tra thêm cả thông tin về cậu chàng nhiếp ảnh kia.
Anh không ngừng tự hỏi bản thân: ‘Mình cần hồ sơ của cậu ta để làm gì?’ Nhưng cuối cùng, tay anh lại với lấy tập tài liệu về cậu nhiếp ảnh và mở ra, để tập hồ sơ của người mẫu kia nằm yên trên bàn.
Thee mím môi, bắt đầu đọc. Hồ sơ của cậu nhiếp ảnh sạch sẽ đến mức bực bội: cuộc sống đơn giản,⁰ không có scandal, là anh cả trong gia đình. Nhưng kỳ lạ thay, tên bố mẹ của cậu lại không được đề cập.
Mắt Thee dừng lại ở mục ‘Món ăn yêu thích’. Hắn suy nghĩ một lát rồi rút điện thoại ra, tìm số đã lưu đêm qua và bấm gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy chỉ sau vài hồi chuông. Giọng nói ngái ngủ vang lên khiến Thee liếc nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ sang rồi mà cậu vẫn chưa dậy sao?
“Xuống dưới lầu chờ. Một tiếng nữa tôi sẽ đón.”
Hắn ra lệnh ngắn gọn nhưng dường như người bên kia không quen với cách nói đó.
[Đón đi đâu? Ai đi đâu cơ? Khoan đã, tôi đang nói chuyện với ai vậy?]
“Đi ăn.” Mafia giải thích thêm và chỉ nói những gì anh thấy cần. Anh có chút bực bội vì cậu không nhận ra mình nhưng cũng hiểu được vì có lẽ cậu còn chưa tỉnh táo hẳn.
Thật kỳ lạ khi thay vì khó chịu thì anh lại cảm thấy buồn cười trước giọng nói ngáy ngủ kia.
Dù đối phương còn đang bối rối nhưng anh cũng không đợi cậu hỏi thêm. Anh cúp máy, quay lại công việc của mình. Thật lạ, công việc mà anh từng thấy chán ngán giờ đây lại có vẻ dễ chịu hơn hẳn.
“Cứ thử làm theo cách cậu ta gợi ý rồi bắt đầu bằng việc làm quen xem sao. Đầu tiên, mình phải tìm hiểu thêm thông tin về cậu người mẫu xinh đẹp kia. Có vẻ hai người đó khá thân nên chắc cậu nhiếp ảnh sẽ có nhiều thông tin hữu ích.”
Thee bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hơn dù bản thân không nhận ra. Người thư ký và vệ sĩ đứng cạnh chỉ biết lặng lẽ liếc nhìn nhau. Trong lòng họ đầy những câu hỏi nhưng chẳng ai dám hé môi.
Không ai dại dột đến mức khơi mào cơn thịnh nộ của ông trùm mafia này đâu và khi ấy thì chẳng ai đủ sức để ngăn cơn bão ấy lại được nữa.