Hôm sau, ba chị em Từ Ninh ăn sáng xong, hăm hở mang theo đồ nghề chuẩn bị làm than tổ ong.
Đầu tiên, họ đi đào đất, sau đó đập vụn than đá, trộn đều hai thứ lại với nhau. Các bước làm giống hệt năm trước, vậy mà than tổ ong cứ rời rạc, chẳng thành hình.
Từ An ngạc nhiên hỏi, "Chị, chuyện này là sao vậy? Rõ ràng mình làm theo anh Lục năm ngoái mà, sao lại không được?"
Từ Ninh thở dài, "Em trai à, chị mà biết tại sao thì đã không ngồi đây trừng mắt với em rồi."
Cuối cùng, Từ An nảy ra ý kiến: "Anh Lục làm than tổ ong giỏi vậy, chắc bác Lục cũng biết. Hay là mình đi hỏi bác xem sao?"
Từ Ninh cũng chẳng còn cách nào khác, đành bảo Từ An xem bác Lục có rảnh không, mời bác ấy qua xem giúp.
Vì Thất gia gia nhờ họ trông nom Từ Mạc nên họ cũng thường xuyên qua lại khu chuồng bò. Cả thôn và đám thanh niên trí thức đều biết chuyện này, nên việc thỉnh thoảng có người qua giúp đỡ cũng chẳng ai nói gì.
Bác Lục và Từ ba đến nơi, nhìn thấy đống than đá cùng mấy khuôn mặt lem luốc của ba chị em thì vừa buồn cười vừa thương.
Hỏi han kỹ càng quá trình làm của họ, bác mới biết họ đã dùng sai loại đất. Bác bảo làm than tổ ong phải dùng đất sét.
Từ An bỗng bừng tỉnh, "À, em nhớ rồi! Anh Lục lần trước toàn đào đất ở bờ sông, còn hôm nay mình lại dùng đất vườn."
Từ ba và bác Lục đi đào đất sét về trộn cùng, cuối cùng cũng làm được than tổ ong.
Từ An và Từ Mạc còn viết thư kể chuyện này cho Từ Dương và Lục Tiếu Đường.
Cùng thời điểm lá thư này được gửi đi, Từ Dương và Lục Tiếu Đường cũng nhận được bưu kiện gửi từ nhà.
Từ Dương ôm bưu kiện về ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gói đồ, nhao nhao:
"Từ Dương, lại là em trai em gái cậu gửi đồ à? Mau mở ra xem có gì nào!" Năm ngoái gửi hạt thông với quả phỉ, cái vị ấy, đến giờ họ vẫn còn thèm thuồng.
Từ Dương cười với đám "thèm quỷ" đang xúm lại: "Chờ tớ mở ra, cấm có ai giật đấy nhé. Phải để lại cho cả liên trưởng với anh em khác nữa, không thì đừng trách tớ không bênh khi bị đánh."
Từ Dương mở bưu kiện, đặt lên bàn, rồi lấy thư ra đọc.
Thư do Từ An viết, nói em đã đi học lại, đang học lớp 4. Mọi người trong nhà đều khỏe.
Năm nay họ thu hoạch được nhiều thổ sản hơn năm trước, thóc lúa cũng nhiều hơn cả trăm cân.
Đoạn sau là thư của Từ Ninh, bảo đôi giày vải trong bọc là mẹ may cho anh, dặn anh đừng ăn mặc kham khổ, ở nhà đủ ăn đủ tiêu.
Ở trong quân đội phải cố gắng thể hiện tốt, đoàn kết với đồng đội, sớm tranh thủ được nghỉ phép về thăm nhà, về Du Thụ thôn thăm họ.
Đọc xong thư, mắt Từ Dương đỏ hoe, thầm nghĩ: "Con bé này, không biết còn tưởng em là chị anh đấy."
Tại một quân khu ở thành phố Nam, Lục Tiếu Đường vừa từ thao trường ra thì thấy một chiến sĩ trẻ cầm bưu kiện chạy về phía anh. Đến bên anh, cậu ta giơ tay chào theo kiểu quân đội, nói: "Liên trưởng, có thư và bưu kiện của anh ạ."
Lục Tiếu Đường nhận lấy, nhìn thấy là thư của Từ Ninh gửi tới. Anh cảm ơn chiến sĩ trẻ rồi cầm thư và bưu kiện về ký túc xá.
Chờ anh đi khuất, mấy người từ thao trường đi ra hỏi cậu chiến sĩ vừa đưa bưu kiện: "Tiểu Vương, ai gửi bưu kiện cho Lục liên trưởng đấy? Gửi từ đâu?"
Tiểu Vương lắc đầu, "Tôi không biết ạ. Trương bài trưởng muốn biết thì đi hỏi Lục liên trưởng ấy ạ." Nói xong, cậu ta chạy biến.
Trương bài trưởng nhìn theo bóng cậu lính trẻ, lẩm bẩm: "Thằng nhóc này, kín miệng thật."
Rồi anh ta quay sang nói với mấy người bên cạnh: "Này, các cậu bảo cái người tháng nào cũng viết thư cho liên trưởng, có phải người yêu anh ấy không?"
Nhị bài trưởng nói: "Tôi đoán thế. Mấy cô văn công ở đoàn văn nghệ ấy, trước mặt bọn mình thì kênh kiệu như gì ấy, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt liên trưởng, mà liên trưởng có thèm liếc mắt đâu."
"Mấy cô văn công ấy là cái thá gì? Tiểu thư Nghiêm Oánh Oánh nhà lữ trưởng Nghiêm ấy, phát thanh viên của quân khu, xinh đẹp phải biết. Tôi thấy cô ấy đến tìm liên trưởng mình mấy lần rồi, mà liên trưởng có phản ứng gì đâu," nhất ban trưởng cũng hùa theo, làm mặt quỷ.
Tam ban trưởng tranh lời: "Lần trước liên trưởng mình bị thương nằm viện ấy, có một đóa hoa ở bệnh viện quân khu, cái cô Vân Mộng Dao mà chả thèm để ý đến ai ấy, ngày bảy tám lượt chạy vào phòng bệnh của liên trưởng, hỏi han ân cần, săn sóc chu đáo lắm cơ. Cả cái phòng bệnh ai cũng tưởng đấy là người yêu của liên trưởng.
Các cậu không biết đâu, lúc đấy tôi đang ở đấy trông liên trưởng, còn cảm động muốn rớt nước mắt, nghĩ bụng mà có cô nào xinh thế đối với mình, mình cưới luôn. Ấy thế mà liên trưởng cứ lạnh mặt, chả thèm nhìn. Cuối cùng bị làm phiền quá, anh ấy mặt không cảm xúc nói với cô Vân:"
Nói xong, Tam ban trưởng hắng giọng, bắt chước điệu bộ của Lục Tiếu Đường: "Bác sĩ Vân, tôi không sao đâu, cô không cần cứ chạy qua đây hoài. Bệnh nhân khác cần cô hơn. Với lại, cô cũng đâu phải bác sĩ điều trị chính của tôi."
Vân bác sĩ nghe xong đỏ hết cả mặt, vẫn dịu dàng nói với liên trưởng:
Tam ban trưởng lại hắng giọng, làm giọng the thé, bắt chước Vân Mộng Dao: "Lục liên trưởng, quan tâm bệnh nhân là trách nhiệm của mỗi bác sĩ. Tuy tôi không phải bác sĩ điều trị chính của anh, nhưng tôi nắm rõ bệnh tình của anh. Có gì anh cứ gọi tôi. Anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước. Có gì cứ bảo đồng chí này gọi tôi ở văn phòng."
Tam ban trưởng nói xong lắc đầu, "Mấy cô gái thành phố gan to thật. Ở quê mình mà nghe thấy những lời ấy thì xấu hổ chả dám ra đường ấy chứ."
Trương bài trưởng nói: "Đấy là liên trưởng mình có mị lực. Lần trước tớ đi bệnh viện khâu vết thương, mấy cô y tá bận quá, tớ hỏi bác sĩ Vân có thể giúp băng bó không. Cô ấy không từ chối nhưng mặt lạnh tanh, kiêu căng thấy sợ."
Nhị ban trưởng cũng nói: "Liên trưởng mình khí chất thế nào, mặt mũi ra sao ấy, tớ mà là con gái thì tớ cũng muốn làm vợ anh ấy."
"Ối dào, mặt mày như cậu thì dù là con gái tớ cũng chả thèm. Còn mơ làm vợ liên trưởng mình nữa,"
Mọi người phá lên cười.
Lục Tiếu Đường về tới ký túc xá, trước tiên mở thư ra đọc. Đầu thư là thư của Từ An,
Nói em đã đi học lại, mẹ may cho em quần áo mới, bác Lục may cho em hai đôi giày.
Năm nay thu hoạch tốt, nhiều thóc lúa hơn năm ngoái, thổ sản cũng nhiều hơn.
Bác Lục và mẹ em cũng đi hái thổ sản mấy ngày, chất đầy nhà, nhiều quá phải để nhờ cả bên nhà Thất gia gia.
Giữa thư là thư của Từ Mạc, bảo Từ An viết hộ, nói Thất gia gia đan cho em một cái giỏ tre, ngày nào em cũng theo chị lên núi hái thổ sản.
Em còn nhặt được cả trứng gà rừng nữa. Hỏi anh Lục khi nào về, em nhớ anh Lục lắm!
Cuối thư là thư của Từ Ninh, bảo hai đôi giày vải trong bọc là mẹ may cho anh,
Rau dại khô và mộc nhĩ nấm là bác Lục cho anh biếu dì cả, hạt thông và quả phỉ là cho anh, mọi người ở nhà đều khỏe, bảo anh đừng lo lắng, cũng đừng gửi tiền về, tiền đủ dùng.
Lục Tiếu Đường mở bưu kiện ra, bên trong có hai đôi giày, một bọc lớn hạt thông, một bọc lớn quả phỉ, còn có một bọc rau dại khô, mộc nhĩ, nấm hương.
Anh để rau khô sang một bên, lấy một cái túi nhỏ đựng quả phỉ và hạt thông, cùng với rau khô, tính bụng lát nữa đi ăn cơm xong sẽ mang qua cho đại cữu gia.
Rồi anh lấy một cái túi khác, đựng phần lớn quả phỉ và hạt thông, định mang cho đám đàn em nếm thử.
Lục Tiếu Đường cầm đồ chưa kịp ra tới nhà ăn thì đã thấy mấy bài trưởng với lớp trưởng đang túm tụm bàn tán về anh. Nhị ban trưởng còn đang nói muốn làm vợ anh nữa chứ.