Trong bếp, mẹ Từ và Lục bá mẫu vừa mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Từ Ninh bước vào, nói: "Mẹ, Lục bá mẫu, hai người chỉ cần dán ít bánh ngô là được. Hôm qua con vào thành thấy ở chỗ bán thịt lợn, lòng lợn với thủ lợn chẳng ai mua. Con mua luôn một cái thủ lợn về rồi đây này, chiều nay con kho luôn. Con sẽ cho thêm khoai tây với rong biển vào nữa. Hai người tranh thủ ăn nóng nhé. Ở đây còn có hai cân rượu, hôm nay trời lạnh, chẳng ai ra ngoài đâu, để ba con với Lục bá bá uống với Thất gia gia một chút." Nói xong, cô đặt đồ ăn lên bàn, xách cả sọt rượu ra.

Mẹ Từ và Lục bá mẫu nhìn hai bát lớn đồ ăn trên bàn, một bát đầy ắp thịt, ngạc nhiên hỏi: "Sao nhiều thịt thế này?"

Từ Ninh cười đáp: "Đây có phải thịt ngon gì đâu, toàn thủ lợn với lòng lợn thôi. Hai người mau gọi Thất gia gia qua ăn đi, lát nữa nguội mất. Ngày mai tối hai người cũng khỏi nấu cơm, hôm nay con kho còn hơn nửa nồi, ngày mai con mang qua cho hai người. Chúng con về trước đây, Tiểu Mạc ở nhà một mình." Nói rồi, cô cùng Từ An quay về nhà.

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng mẹ Từ lên tiếng: "Mau đi gọi Thất thúc ra ăn đi, hôm nay có tuyết rơi, chắc chẳng ai đến đây đâu. Hai người cứ uống với Thất thúc vài chén."

Từ Ninh về đến nhà, múc một bát ăn ngon lành. Cô hỏi Từ An và Từ Mạc có muốn ăn không, cả hai đều lắc đầu, vừa nãy ăn vẫn chưa tiêu hóa hết.

Ở chuồng bò, mẹ Từ và Lục bá mẫu thấy trên bàn bày hai bát lớn thức ăn, liền đặt mớ cải trắng vừa rửa còn chưa kịp cho vào nồi lên, rồi đổ nước vào nồi, dán một vòng bánh ngô xung quanh.

Ba Từ và ba Lục đã mời được Thất gia gia ra ngồi trước bàn. Ba Từ cầm bình rượu, rót đầy một chén, cười nói với Thất gia gia: "Thất thúc, rượu này là Ninh Ninh mang về, con bé bảo hôm nay tuyết rơi, trời lạnh, để chú uống cho ấm người. Con với Lục đại ca xin phép bồi chú vài chén."

Lục bá cũng gắp một đũa thịt, bỏ vào bát Thất gia gia, nói: "Đây là Ninh Ninh kho thủ lợn với lòng lợn đấy, chú nếm thử xem."

Thất gia gia bưng chén lên, hớp một ngụm rượu lớn, lại gắp một miếng thịt, xúc động nói: "Bao nhiêu năm rồi không được uống rượu ngon thế này, ăn thịt thơm đến vậy. Hồi xưa, vợ ta, Thất thẩm con ấy, cũng hay làm món thủ lợn thơm ngon thế này cho ta." Nói xong, mắt ông nhìn xa xăm về phía Đại Thanh Sơn, bất động hồi lâu. Chỉ đến khi Lục bá cất tiếng mời ông dùng bữa, ông mới giật mình trở về thực tại.

Mấy người lại tiếp tục uống, cũng dần biết được chuyện xưa của Thất gia gia. Ông là người chạy nạn đến Du Thụ thôn cách đây hơn 40 năm. Người nhà ông đều mất trên đường đi lánh nạn. Khi ông đang tìm thức ăn trên Đại Thanh Sơn thì được Trần thợ săn của Du Thụ thôn phát hiện. Trần thợ săn thấy ông còn nhỏ tuổi, sợ ông bị thú dữ ăn thịt trên núi, liền đưa ông về nuôi. Năm Thất gia gia mười lăm tuổi, Trần thợ săn qua đời. Thất gia gia bèn vào thành làm thuê cho một gia đình giàu có, kiếm cái ăn no bụng. Đang tuổi ăn tuổi lớn, dạ dày lúc nào cũng cồn cào. Chủ nhà lại cho ăn uống theo định lượng. Có một đêm, đói quá không chịu được, ông định ra bếp xem có gì thừa lại không. Còn chưa đến bếp, ông đã ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn. Thất gia gia không kìm được, bèn lén nhìn qua khe cửa sổ. Ông thấy một cô đầu bếp trẻ đang mở vung nồi, vừa đảo thịt vừa lẩm bẩm: "Gần 200 cân rồi mà nửa đêm còn đòi ăn thủ lợn, sao không béo chết đi cho xong?"

Thất gia gia biết cô ta đang nói về tam thiếu gia trong phủ. Cô đầu bếp này được mời về chuyên nấu các món kho. Mùi hương lan tỏa khiến Thất gia gia không nhịn được mà hé cửa sổ to hơn. Đến khi cô đầu bếp trẻ nhìn thấy ông, giật mình kêu lên. Cô nhận ra ông, bèn hỏi, "Giờ này rồi sao anh còn chưa ngủ, chạy ra bếp làm gì?"

Thất gia gia nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào nồi thịt. Cô đầu bếp trẻ biết ông đói bụng, liền cầm một cái bát tô lớn, vớt ra một miếng thủ lợn to, thái ra rồi gắp vào bát, lại múc một muỗng canh chan lên, bưng lên bàn, bảo ông: "Ăn đi." Rồi cô lấy trong giỏ ra hai cái bánh bao đưa cho ông. Thất gia gia ngấu nghiến ăn hết, ngượng ngùng nói lời cảm ơn. Cô đầu bếp trẻ bảo ông, "Sau này đói bụng cứ ra bếp tìm tôi." Cứ thế, hai người dần quen nhau trong phủ. Mấy năm đó, chiến tranh liên miên, bất ổn. Lão gia trong phủ tính chuyện dời về phía nam, định phát tán hết người làm. Quê của cô đầu bếp trẻ không phải ở đây, chỉ có một người anh trai đã lập gia đình nhiều năm. Lúc trước chính là chị dâu muốn bán cô, cô mới bỏ trốn.

Mấy năm nay, hai người nương tựa lẫn nhau trong phủ, đã sớm có cảm tình với nhau. Thế là hai người thành thân. Cả hai cũng tích cóp được chút vốn liếng trong phủ, nhất là cô đầu bếp trẻ nấu ăn ngon, lão gia và các phu nhân thường xuyên thưởng. Họ bàn nhau thuê một cửa hàng có sân ở trong thành. Phía trước bán đồ ăn kho, phía sau là chỗ ở. Dù thời thế bất ổn, nhưng tay nghề của cô đầu bếp trẻ tốt, việc buôn bán cũng không gặp trở ngại.

Một năm sau khi hai người thành thân, cô đầu bếp trẻ có thai. Thất gia gia không cho cô ra tiếp khách nữa, chỉ để cô kho đồ ăn, còn ông một mình bận rộn phía trước.

Cứ thế qua vài tháng. Một buổi tối gần giờ đóng cửa, có năm sáu gã đàn ông cao to, thô kệch đến. Một gã say khướt vô tình nói ra kế hoạch đêm mai đi cướp lương thực ở Du Thụ thôn, bị gã cầm đầu trừng mắt cảnh cáo. Sau đó, cả bọn thanh toán rồi rời đi. Lúc đi, gã cầm đầu liếc nhìn Thất gia gia một cái.

Thất gia gia cố giữ bình tĩnh, cười tiễn bọn họ đi. Sau đó, ông lập tức trở lại hậu viện, kể lại chuyện vừa rồi cho cô đầu bếp trẻ nghe. Người Du Thụ thôn có ơn với ông, ông không thể làm ngơ. Ông muốn đi báo tin ngay trong đêm, nhưng nghĩ đến ánh mắt của gã cầm đầu lúc nãy, ông lại lo lắng cho cô đầu bếp trẻ ở lại một mình.

Vừa mới thu hoạch vụ thu xong, lương thực đều được cất trong kho của thôn. Nếu bọn thổ phỉ cướp được lương thực, thì cả thôn sẽ không còn đường sống. Vì vậy, ông lập tức thu dọn đồ đạc, đưa cô đầu bếp trẻ đi Du Thụ thôn ngay trong đêm.

Hai người đi đường tắt, vòng qua Đại Thanh Sơn là đến Du Thụ thôn. Lúc ấy, hai người chỉ lo về thôn báo tin, không để ý phía sau có người theo dõi.

Đến khi hai người phát hiện, họ đã đi gần đến Đại Thanh Sơn. Thất gia gia bảo cô đầu bếp trẻ trốn vào Đại Thanh Sơn, còn ông một mình đi về hướng Du Thụ thôn. Ông chạy nhanh hơn, có thể báo tin sớm hơn. Cô đầu bếp trẻ biết ông muốn dụ bọn chúng đi, liền gật đầu đồng ý. Cô trốn ở trên sườn núi Đại Thanh Sơn, nhìn Thất gia gia chạy xa, rồi thấy hai kẻ theo dõi chạy tới. Cô lập tức giả vờ hoảng hốt, chạy lên núi. Hai kẻ kia phát hiện, liền đuổi theo. Cứ thế, cô đầu bếp trẻ dẫn hai kẻ kia quanh co trên núi. Đến khi Thất gia gia chạy đến Du Thụ thôn, ông mới thấy không ổn. Ông lập tức gõ cửa một nhà, bảo họ đi tìm thôn trưởng, kể lại chuyện thổ phỉ sắp đến cướp lương thực, rồi quay người chạy ngược lại con đường vừa đi.

Khi ông chạy đến chỗ hẹn trên núi, thì hay tin cô đầu bếp trẻ đã không may ngã xuống vực sâu. Thất gia gia lập tức lao vào đánh nhau với hai tên kia. Dân làng cũng kéo đến, trói hai tên kia lại giao cho Cục Cảnh Sát. Sau này, họ truy tìm tận gốc, tiêu diệt sạch sẽ hang ổ của bọn thổ phỉ. Nhưng cô đầu bếp trẻ và đứa con trong bụng cứ thế mà mất. Trong lúc đánh nhau với hai tên kia, chân Thất gia gia cũng bị què.

Ba Từ và ba Lục nghe xong, đều im lặng không nói gì. Thất gia gia lại uống một ngụm rượu, nói: "Con bé Từ Ninh là một đứa trẻ có bản lĩnh, tốt bụng."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play