Sáng sớm, Từ Ninh bị cái lạnh thấu xương đánh thức. Sờ tay xuống giường đất, độ ấm đã giảm đi nhiều. Cô vội vã thêm củi, mặc quần áo ấm rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Tuyết đang rơi dày hạt, mặt đất phủ một lớp trắng xóa. Chẳng trách sáng sớm lại lạnh đến vậy.

Từ Ninh đóng cửa lại, đi qua gian trong vào bếp. Khi xây nhà, cô Hồng Quân đã cẩn thận tính toán, sợ mùa đông tuyết rơi dày khó mở cửa chính nên đã trổ thêm một cửa thông từ phòng ngủ sang bếp.

Cô nấu cháo kê, lột mấy hạt dẻ, bẻ nhỏ rồi thả vào nồi. Ba quả trứng gà luộc chín. Mấy củ cà rốt muối hôm qua Nhị Đản mang tới, cô xắt nhỏ, trộn dầu mè.

Vừa dọn xong bữa sáng, Từ An đã thức giấc. Thằng bé mở cửa, thấy tuyết liền hớn hở reo lên rồi chạy ra ngoài nghịch ngợm. Từ Ninh thấy em trai mặc đủ ấm nên cũng kệ, trẻ con thì phải có cái dáng trẻ con. Tiếng reo của nó đánh thức cả Từ Mạc. Cô vào phòng giúp em trai mặc quần áo, rồi dắt cả hai đi đánh răng rửa mặt.

Ăn sáng xong, Từ Ninh tính chuyện đốt lò sưởi. Cái lò này mua đã lâu, để ở phòng Từ An mãi mà chưa dùng. Cô cùng em trai hì hục bê lò ra bếp, loay hoay một hồi châm lửa. Hai chị em mặt mũi lấm lem như mèo.

Từ Ninh định bụng buổi trưa thử nấu cơm bằng lò sưởi. Bữa trưa nay sẽ ăn mì sợi, thêm đĩa trứng gà sốt cà chua. Phải nói, nấu bằng lò này tiện thật.

Ba người vừa ăn xong, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì nghe tiếng gọi Từ An ngoài ngõ. Từ Ninh bảo em trai đừng xuống giường, cô ra mở cửa. Ba cái đầu nhỏ nhô ra sau cánh cổng: Kiến Dân, Nhị Đản và Đại Lâm. Vừa thấy Từ Ninh, cả bọn đã nhao nhao gọi: "Từ thanh niên trí thức, bọn em đến tìm Từ An ạ!"

Cô vội vã mời ba đứa vào nhà, lấy khăn lau tuyết dính trên người chúng. "Trời tuyết thế này, sao các em còn chạy sang đây?" Ba đứa chỉ cười hề hề. Từ Ninh thầm nghĩ, bộ truyện tranh kia có sức hút thật lớn.

Sau khi phủi tuyết, cô giục bọn trẻ cởi giày, leo lên giường đất cho ấm. Từ An lấy bộ truyện tranh ra, cả bọn vừa xem vừa bàn tán rôm rả. Từ Ninh bưng ra đĩa hạt thông và quả phỉ cho chúng ăn.

Cô thầm nghĩ, không biết đồ Từ Dương gửi đã đến nơi chưa?

Cách thôn Hòe Thụ hai ngàn cây số, tại một đơn vị bộ đội ở Tân Thị, Từ Dương vừa kết thúc buổi huấn luyện đã nghe gọi ra nhận bưu kiện. Trong lòng anh trào dâng niềm xúc động: Chắc là thư nhà rồi! Anh ba chân bốn cẳng chạy tới phòng trực ban, cầm lá thư và bưu kiện trở về ký túc xá. Anh đặt bưu kiện lên giường, vội vã xé thư. Một lá thư không đề tên, nhìn nét chữ anh nhận ra ngay là của ba. Thư viết ngắn gọn: "Mọi người đều bình an, mọi chuyện đều ổn, con đừng lo lắng."

Lá thư còn lại là của Từ Ninh và Từ An. Mặt trên viết, hạt thông và quả phỉ là hai chị em nhặt được trên núi. Núi bên này nhiều hạt thông, quả phỉ, hạt dẻ nhặt không xuể, ngày nào cũng vác vài giỏ về, chất đầy cả phòng. Rau dại và nấm thu hái được phơi khô cũng được sáu bao lớn. Trên núi còn bẫy được cả gà rừng. Nhà mình được chia rất nhiều lương thực, còn được thêm hơn trăm đồng tiền nữa. Lương thực và đặc sản chất đầy nhà, rau quả trồng được chỉ còn cách để ngoài sân, che bạt lên chứ không còn chỗ mà chứa.

Thư còn kể, áo bông và giày bông gửi cho anh đều là hàng lỗi mua ở Cung Tiêu Xã, không chỉ anh mà cả nhà ai cũng có. Cô quen người ở Cung Tiêu Xã, người ta giữ hàng lỗi lại cho cô. Cuối thư dặn anh đừng gửi gì về, ở đó cái gì cũng có, khi nào được nghỉ phép thì về Du Thụ thôn đoàn tụ với gia đình. Cuối cùng, cô lấp lửng nhắc một câu: "Hiện tại cả nhà đều ở Du Thụ thôn."

Đọc đến đây, mắt Từ Dương đỏ hoe. Anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm nén rồi từ từ buông ra, lặng lẽ thở phào. Từ khi anh nhập ngũ, lòng luôn canh cánh nỗi lo cho gia đình. Là con trai trưởng, anh vừa lo cho cha mẹ, vừa thương các em. Giờ thì cuối cùng cũng có tin tức của cha mẹ. Có lẽ tình hình vẫn chưa tốt lắm, nhưng cha mẹ và các em được ở bên nhau, ít ra còn có thể nương tựa lẫn nhau.

Anh lau vội nước mắt, cất kỹ lá thư, rồi mở bưu kiện. Bên trong là một bao hạt thông lớn, một bao quả phỉ lớn, thịt lợn muối, kẹo sữa, áo bông, tất len, giày bông, mũ bông.

Từ Dương nghĩ tới lời em gái nói ở đó nhiều đặc sản, cô lại quen người ở Cung Tiêu Xã. Nếu không quen biết thì làm sao có thể kiếm được mấy thứ này?

Nhìn những món đồ này, Từ Dương càng yên tâm hơn. Anh nghĩ nhất định phải xin phép về thăm nhà một chuyến.

Từ Ninh ngồi trên giường đất một lát, bị mấy đứa trẻ ồn ào đến đau cả đầu. Cô vào bếp rót một ấm nước ấm, mang ra đặt lên giường đất cho bọn trẻ uống khi khát.

Cô định bụng kho đầu heo. Mấy hôm trước, cô mổ lợn và lấy hết lòng, phổi ra rồi cho vào không gian. Giờ cô lấy ra, cho tất cả vào nồi, thêm các loại gia vị, đun nhỏ lửa liu riu. Cô cũng tranh thủ cắt khoai tây, ngâm rong biển và mộc nhĩ.

Khoảng hai tiếng sau, đầu heo chín nhừ. Từ Ninh vớt thịt đầu heo ra, gỡ bỏ xương.

Mấy đứa trẻ trên giường đất nãy giờ đọc truyện cũng không tập trung, cứ ngó nghiêng dòm ngó về phía bếp.

Từ Ninh bật cười, lấy năm cái bát ra. Mỗi bát một ít thịt đầu heo, lòng lợn, mộc nhĩ, rong biển, khoai tây, cuối cùng chan thêm chút nước dùng.

Cô bưng bốn bát lớn ra bàn, còn bát nhỏ hơn dành cho Từ Mạc. Cô gọi lũ trẻ ra ăn. Từ An nhanh chân xuống xỏ giày. Kiến Dân, Nhị Đản và Đại Lâm ngượng ngùng đứng nép vào nhau. Từ Ninh bảo: "Mau ăn đi, nguội mất. Có gì ngon đâu, chỉ là chút lòng lợn thôi mà."

Ba đứa trẻ xỏ giày, lí nhí: "Cảm ơn cô, Từ thanh niên trí thức." Từ Ninh xoa đầu chúng, giục đi ăn nhanh. Cô cũng xỏ giày cho tiểu Mạc. Cả bọn ngồi vào bàn ăn, cắm cúi không ngẩng đầu lên.

Khi mọi người ăn hết một bát, Từ Ninh lại múc thêm cho mỗi người một bát nữa, còn bưng ra bốn cái bánh ngô, bảo bọn trẻ nhúng vào nước dùng rồi ăn. Bọn trẻ húp sạch cả nước, liếm cả bát, Từ Ninh nhìn mà xót xa.

Trẻ con đời sau, ăn chưa hết đã vội vứt đi.

Từ Ninh hỏi bọn trẻ đã no chưa, còn ăn được không? Chúng ngượng ngùng đáp, no rồi.

Nhị Đản nói: "Từ thanh niên trí thức, cô nấu ngon quá! Em chưa bao giờ được ăn đồ ngon như vậy." Kiến Dân và Đại Lâm cũng gật đầu lia lịa, khen ngon.

Từ Ninh thấy tuyết vẫn rơi, đã hơn bốn giờ chiều, trời cũng sắp tối, sợ bọn trẻ đi đường nguy hiểm, cô bảo chúng về trước, mai lại sang chơi.

Cô tiễn bọn trẻ ra tận đường lớn, nhìn chúng đi vào làng rồi ngẩng đầu nhìn trời. Tuyết rơi càng lúc càng dày. Cô vội vã chạy về nhà.

Từ Ninh tìm một cái chậu lớn, thái đầy thịt đầu heo và lòng lợn. Lại lấy một cái chậu khác đựng khoai tây, rong biển, mộc nhĩ. Cô tìm một cái bình không trên giá, lấy từ trong không gian ra hai cân rượu. Cô lấy lại cái giỏ tre của Từ An, đặt bình rượu vào, dặn Từ Mạc ở nhà chờ, còn cô và Từ An mỗi người bưng một chậu đi về phía chuồng bò. Từ An đi trước, khẽ gõ mấy tiếng lên cửa. Cửa mở ra, là ba Từ. Hai chị em đi theo vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play