[Bảo bối xinh đẹp câu người như thế, chẳng cần mạng nữa sao!]
Tác giả: Thái Thái Yếu Phát Tài 【Hoàn chỉnh + Phiên ngoại】
Hihi, lại là mình nè. Mình mới tìm được văn án này, mình vừa đọc vừa dịch nên sẽ không nhanh được, để mình dịch thử một chap mọi người đọc thử nhé. Mong mọi người thông cảm ạ. Nếu không đúng gu cũng mong mng đọc cho vui. Thanks all!!!
Nguồn: https://czbooks.net/n/sk57pc68446
Giới thiệu truyện:
[Song nam chủ + Sảng văn vả mặt + Kịch hạn lôi kéo song khiết]
[Tảo uất câu dẫn hệ mỹ nhân thụ × Chiếm dục cực mạnh cấm dục đại lão công]
Kiếp trước, Lâm Khuyết bị kẻ khác ác ý hãm hại, cuối cùng mắc chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng rồi cứ thế mà chết thảm đi trong cô quạnh.
Đến tận khi nhắm mắt, cậu mới biết bản thân vốn là chân chính thiếu gia của hào môn, chỉ vì bị tráo đổi thân phận một cách độc ác, mà kẻ hãm hại cậu lại chính là tên giả thiếu gia đã cướp đoạt tất cả mọi thứ kia.
Trọng sinh quay về bốn năm trước, Lâm Khuyết nhìn lại dung mạo yêu diễm trong gương, khóe môi lại cong, nụ cười vẫn cứ hồn nhiên ngoan ngoãn như thế nhưng hiện giờ lại ẩn hàm sắc bén.
Bắt, đầu, câu, người thôi.
Mọi người đều biết, người nắm quyền tối cao của Bùi gia danh chấn Thịnh Kinh – Bùi Duật Xuyên là kẻ lãnh đạm tuyệt tình.
Nhưng chẳng ai ngờ đến một ngày kia hắn thế mà lại mang về phủ gia một thiếu niên dung nhan kiều mỹ tên Lâm Khuyết.
Lâm Khuyết ngoan ngoãn biết làm nũng, nhưng tính khí đôi lúc vẫn rất xấu; khi thì như chú cừu nhỏ bị thuần phục, lúc lại hóa thành hồ ly nhỏ quyến rũ người ta đến mê loạn.
Bùi Duật Xuyên phen này như lửa bén cỏ khô, cựu trạch bốc cháy, lửa lan khắp nơi không thể nào dập tắt.
Thế nhưng, một ngày nọ hắn lại bắt gặp Lâm Khuyết cứ thế đi làm nũng với người đàn ông khác.
“Giang Tứ ca ca, anh cưỡi xe moto trông thật soái quá, có thể dạy tôi với được không?”
“Tạ Tễ ca ca, anh diễn kịch thật lợi hại thật đấy, chẳng giống như tôi chút nào cà, cái gì cũng chẳng diễn được.”
…
Đại lão Thịnh Kinh vốn lạnh lùng cao quý, rốt cuộc cũng tháo bỏ lớp ngụy trang, từng bước từng bước dồn người vào góc tường, tay ghì lấy eo cậu, khóe môi đẩy lên nửa vời, giọng thấp trầm hỏi khẽ:
“Bảo bối, rốt cuộc em còn bao nhiêu ‘ca ca tốt’ nữa đây?”
Ít ai biết rằng, vào những đêm khuya tịch mịch, vị nắm quyền tối cao Bùi gia – người xưa nay được cho là vô tình lãnh khốc – lại ôm lấy thiếu niên vì cơn rối loạn phát tác mà co quắp trong góc tối, khẽ khàng dỗ dành:
“Ngoan nào… đừng sợ.”