Bàn tay đang cầm ly rượu đế cao của Lâm Khuyết bắt đầu có dấu hiệu run rẩy, từng đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch cả ra.
Cậu cố sức giữ lấy đôi tay đang run lẩy bẩy của chính mình rồi gắng ép chúng phải ổn định lại, thế nhưng chỉ là vô ích, ngược lại, từng nhịp run lại càng thêm dữ dội mạnh mẽ hơn.
Lâm Khuyết khẽ mím cặp môi đã tái nhợt không còn sắc máu kia rồi nhanh chóng đặt ly rượu xuống. Động tác có phần hấp tấp khi cậu cố đưa tay sờ soạng khắp người mình để tìm hộp thuốc đáng ra luôn mang theo bên người, nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Thì ra lúc thay quần áo, cậu đã để quên mất ở nhà không đem theo.
Lại phát bệnh nữa rồi.
Lâm Khuyết ngồi thụp xuống ghế sofa, thần sắc bất định, từng ngón tay gầy gò bứt rứt cào cấu lên mu bàn tay đã chằng chịt đầy những vết thương tích. Trong đôi mắt nhạt màu kia, sự bình tĩnh và lý trí đang dần dần bị thay thế bởi lo âu và cáu kỉnh.
Mỗi sợi một dây thần kinh trong người cậu đều như bị kéo căng ra đến cực hạn. Cậu chăm chăm dõi theo bóng người không xa đằng kia là Thẩm Vô Ngu, lúc này cậu ta vẫn đang được vây quanh bởi ánh đèn và đầy tiếng cười lời nói, giữa đám đông tựa sáng lên như minh nguyệt giữa muôn vì tinh tú.
Không rõ là họ đang nói điều gì, chỉ thấy ai nấy đều bật cười vui vẻ và thích thú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT