Bùi Duật Xuyên vốn là công tử hào môn được sinh ra trong nhung lụa, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, đã hưởng qua không biết bao nhiêu loại vinh hoa phú quý và nhất là chưa từng phải hầu hạ qua bất kỳ ai.
Ấy vậy mà giờ phút này đây, hắn lại phải ngồi ở hàng ghế dài lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, cúi người tự thân mà giúp đỡ một tiểu bảo an vặn nắp chai nước, rồi lại cả tháo lớp bao bọc bên ngoài bịch cơm nắm.
Nhưng mà cũng đành phải chịu, dẫu sao thì đối phương cũng đã cứu hắn một nhát dao, còn vì thế mà phải chịu để lại thương tổn trên cơ thể.
Mặc dù trời đã về khuya, nhưng tòa nhà cấp cứu của bệnh viện vẫn còn không ít bệnh nhân xôn xao qua lại.
Lâm Khuyết vừa ăn từng ngụm cơm nắm rong biển thịt bông thơm lừng, khóe mắt lại vừa thỉnh thoảng lướt sang bóng dáng người đàn ông trầm mặc ngồi ngay bên cạnh mình.
Chỉ là một chiếc ghế sắt tầm thường nơi hành lang bệnh viện thôi, vậy mà sao cái khí chất tôn quý cao ngạo cứ thế mà bừng bừng toát ra từ thân thể hắn thế không biết, lại phải khiến cho người khác sinh ra ảo giác như là đang ngồi trong một văn phòng xa hoa sang trọng nào đó.
Lâm Khuyết nuốt xuống miếng cơm trong miệng, rồi bình tĩnh cất lên âm giọng vững vàng phá vỡ đi sự yên lặng đang bao trùm xung quanh: “Ngài không phải là đang có gì muốn hỏi tôi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play