Sau khi cùng Thẩm Mặc tắm rửa, Bạch Ngọc thay y phục do Lan cô chuẩn bị. Ánh nến hắt nhẹ lên thân ảnh nàng trong bộ váy mỏng màu ngà, làn da nõn nà lộ ra vẻ kiều diễm. Nàng hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn sang người bên cạnh.
Thẩm Mặc khoác trên mình một bộ trường sam vải thô màu lam nhạt, không hoa lệ, không thêu thùa, vậy mà vẫn toát lên khí chất thanh nhã cao quý không thể nào che lấp. Tựa như trăng trong vắt soi giữa trời thu, dù ẩn sau mây mờ cũng không mất phần sáng rỡ.
Bạch Ngọc khẽ cau mày, trong lòng dâng lên một tia ghen tỵ kín đáo. Nàng biết, loại phong thái ấy không phải thứ y phục có thể tạo nên, mà là thứ bẩm sinh thấm đẫm vào trong cốt tủy, người thường dẫu có cố bắt chước đến đâu, cũng chỉ là vẻ ngoài gượng gạo mà thôi.
Thẩm Mặc ngồi xuống trước, nàng theo sau, ánh mắt không chạm nhau lấy một lần. Nàng vẫn còn vương giận trong lòng, còn hắn, tưởng nàng là đang giận chuyện bị từ chối, nên cũng chẳng chủ động mở lời hòa giải, sợ lại bị trách móc lắm lời.
Vừa ngồi chưa ấm chỗ, trượng phu của Lan cô – một người đàn ông dáng cao, giọng nói sang sảng – đã rót đầy một chén rượu, đưa tới trước mặt Thẩm Mặc, cao giọng cười lớn:
“Gặp mặt là duyên, nào, huynh đài! Một ly cho thỏa tình bằng hữu!”
Bạch Ngọc thoáng lo lắng, khẽ liếc Thẩm Mặc một cái. Nam nhân kia xuất thân quyền quý, vốn quen lễ nghi đoan trang, không biết có quen với kiểu hào sảng nơi thôn dã thế này chăng?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT