Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt trong viện, Bạch Ngọc ngồi bên bàn, trông thấy Thẩm Mặc chậm rãi nhíu mày, bị ép chính mình nâng chén cơm. Hắn hơi nheo mắt, cố gắng đứng dậy đi múc cơm, bước chân loạng choạng mà đầy vẻ trẻ con khiến người khác nhìn vào vừa buồn cười, vừa không nỡ trách.
Lan cô định đứng dậy giúp đỡ, nhưng nam nhân bên cạnh lại giữ chặt tay áo nàng, khẽ lắc nhẹ, không cho nàng đi. Bất đắc dĩ, nàng đành thôi.
Hai kẻ vừa mới đấu rượu hùng hồn, khí thế vạn trượng như những đại trượng phu, giờ đây đảo mắt đã hóa thành hai hài đồng ngây ngốc, thật chẳng biết khóc hay cười.
Thẩm Mặc cầm chén cơm trở lại, ngồi xuống đoan trang, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên tia bất an, len lén đưa mắt nhìn về phía Bạch Ngọc như thể đang đợi nàng phán đoán.
Bạch Ngọc trong lòng khẽ thở dài. Đối với kẻ đang say, thật chẳng thể so đo làm gì. Nàng dịu giọng nói, như là dỗ dành:
“Ăn cơm thôi, chớ ngơ ngẩn mãi vậy.”
Khóe môi Thẩm Mặc hơi cong lên, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm. Tuy động tác vẫn có phần thanh lịch, nhưng nhìn vào lại lộ ra vẻ ngây ngô, khiến Bạch Ngọc không khỏi bật cười thầm trong lòng. Nghĩ bụng: nếu khi hắn tỉnh táo biết mình từng lộ ra dáng vẻ như vậy, không biết sẽ xấu hổ tới mức nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT