Bạch Ngọc ngồi tựa nghiêng trên chiếc giường nạm hoa lê, gối đầu là lớp lụa mềm thoang thoảng hương lan. Mười ngón thon dài đang vẽ lên từng lớp hồng tươi sơn móng, ánh màu tựa cánh đào đầu xuân.

Tuy gương mặt nàng chưa phết son điểm phấn, song làn da trắng nõn như tuyết, ánh lên nét yêu mị trời sinh khiến người đối diện cũng phải rung lòng. Trên người nàng là áo lụa tơ vàng mỏng như khói sương, cổ áo hé mở, thêu cánh bạch lan nơi ngực, ẩn hiện da thịt như ngọc nõn nà. Tóc dài đen bóng còn vương hơi nước, buông rũ trước ngực, mang theo hương thơm dịu nhẹ sau khi tắm gội, khiến toàn thân nàng toát lên nét mị lệ lười biếng.

Tắm xong một trận, tâm tình nàng vốn thư thái. Nghe được câu nói của Yên Nhi, ngón tay chợt khựng lại, nét son còn chưa khô liền bị vẩy tung tóe, điểm hoa lấm tấm trên đôi tay nõn nà. Đôi mày liễu xinh đẹp khẽ chau lại, nàng cầm lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau sạch, nhíu mắt lườm Yên Nhi một cái không vui:

“Chuyện nhàn rỗi như vậy, ngươi cũng muốn xen vào?”

Yên Nhi lập tức cúi đầu không dám nói thêm lời nào.

Tối qua, cô nương nhà nàng được Thẩm đại nhân mời đến phòng nghỉ, cũng không để Yên Nhi theo hầu. Vì thế nàng rủ Tiểu Cừ – một nha hoàn khác của Thẩm phủ – cùng ra ngoài dạo chơi. Nhưng chưa được bao lâu, nàng liền bị gọi gấp quay về hồng tụ phường để chuẩn bị, rồi hối hả trở lại bên người Bạch Ngọc. Khi ấy, sắc mặt của cô nương không tốt, Yên Nhi cũng chẳng dám hỏi. Đến hôm nay thấy người tâm trạng có vẻ tốt hơn, nàng mới rụt rè hỏi lại.

Yên Nhi thầm đoán, đêm qua hẳn là giữa cô nương và Thẩm đại nhân đã có chuyện gì đó bất hòa. Chẳng lẽ Thẩm đại nhân... phương diện kia không ổn?

Bạch Ngọc thấy phiền, ném chiếc khăn lụa dính sơn sang một bên, lại ngả người tựa vào gối, khép hờ mắt.

Hồi tưởng đến đêm qua, lòng nàng lại trầm xuống, sắc mặt càng thêm khó coi. Nếu không vì gã tùy tùng kia nửa đêm đột nhiên đến gõ cửa như bị ma đuổi, thì nàng sớm đã cùng Thẩm Mặc thành chuyện.

Song điều khiến nàng tức giận nhất, không phải vì bị gián đoạn, mà là vì Thẩm Mặc – rõ ràng một khắc trước còn ôn nhu săn sóc, khắc sau đã lãnh đạm rời đi, mặc y chỉnh lại mà không buồn nhìn nàng lấy một cái.

Vẻ bình tĩnh và tự chủ của hắn khiến lòng nàng khó chịu vô cùng. Đến nỗi nàng phải hoài nghi, hắn đối với nữ sắc... vốn chẳng có hứng thú gì!

Khi trở lại, hắn chỉ nhàn nhạt nói có chuyện gấp, không thể ở lại bầu bạn. Dặn nàng ngủ tạm tại Thẩm phủ, sáng hôm sau sẽ cho người đưa nàng hồi phường.

Nàng thẳng thừng từ chối, hắn cũng chẳng giữ lại, chỉ một lời sai người tiễn đi.

Đêm ấy, trở về phường, nàng thao thức mãi không thể chợp mắt.

Nếu hôm nay hắn còn dám không đến tìm, nàng quyết tâm từ nay về sau sẽ không để tâm đến người đó nữa!

Nghĩ tới đây, lòng Bạch Ngọc thêm rối, mày liễu càng siết chặt.

Yên Nhi ở bên cạnh càng lúc càng thấy kỳ quái. Trong lòng không khỏi lấy làm ngạc nhiên – cô nương nhà nàng xưa nay thanh tâm quả dục, nay lại vì một nam nhân mà u sầu thương tổn đến thế. Xem ra Thẩm đại nhân kia cũng thật lợi hại.

Bỗng dưng Bạch Ngọc mở mắt, ánh nhìn đụng trúng vẻ mặt “mừng rỡ khi người khác gặp họa” của Yên Nhi, khiến nàng giật mình, đánh rơi cả nhành hoa đang cầm.

“Cái đó… cô nương, ta... ta ra hoa viên hái ít hoa nha…” – Yên Nhi đang tính lủi mất.

“Không cần.” – Bạch Ngọc thở dài, chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.

Nàng mở hé song cửa xanh biếc, để mặc nắng xuân dịu nhẹ và gió ấm ùa vào, lan khắp gian lầu.

Nàng vươn vai, để lộ cánh tay thon dài như ngó sen mới nhú, rồi tựa nhẹ vào cửa, mắt khẽ híp lại, nhìn về phía xa xăm.

Giờ đang đúng tiết Thanh Minh, đường phố dưới kia tấp nập người qua lại. Gió đưa hương hoa khắp nơi, khiến tâm tình nàng chợt nhẹ hẫng. Bạch Ngọc quay đầu cười tươi, bảo Yên Nhi:

“Nghe nói tửu lâu ngoài thành có món gà rừng quấn lò mới, mùi vị thơm ngào ngạt. Muốn đi thử không?”

Yên Nhi hai mắt sáng rỡ như sao, vội gật đầu lia lịa:

“Đi đi đi! Cô nương mời, nô tỳ xin theo ngay!”

Bạch Ngọc mím môi cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ: Nếu hôm nay Thẩm Mặc có tới tìm, thì cũng để hắn đứng một mình mà chờ đi.


Tửu lâu Thiên Hạ Đệ Nhất – Phong cảnh hữu tình, gặp người hữu duyên

Nghe đồn tửu lâu mới nổi danh “Thiên Hạ Đệ Nhất” ở ngoại ô phía Nam là nơi tụ hội của những bậc tài tử phong lưu. Dù cái tên có phần cao ngạo, song món ăn nơi đây quả thật danh bất hư truyền: rượu ngon hiếm có, vị nồng mà dịu.

Tửu lâu nằm bên hồ Hạ Hà, phải đi qua rừng đào dài mới tới được. Tầng hai có tầm nhìn rộng rãi, nên thường được người ưu chuộng.

Giờ phút này, tại nhã tọa tầng hai gần cửa sổ, có hai nữ tử đang ngồi chuyện trò.

Một người xiêm y diễm lệ, dung mạo yêu kiều, tay nâng chén rượu, mắt nhìn về ngọn Loan Phong xa xa, dáng ngồi quyến rũ. Mỗi cái nghiêng người, mỗi lần nâng ly đều khiến bao ánh mắt nam nhân xung quanh đổ dồn về phía nàng.

Người còn lại mặc váy lụa xanh nhạt, khuôn mặt tròn tròn, lúm đồng tiền khi cười xinh vô kể – chính là Yên Nhi.

“Loại hạnh hoa nhưỡng này uống vào miệng êm dịu, hậu vị đọng mãi không tan, quả là mỹ tửu nhân gian.” – Bạch Ngọc khẽ nói, mắt vẫn ngắm cảnh sắc xa xa.

“Cô nương… không ăn sao?” – Yên Nhi ngẩng đầu, vừa hỏi vừa nhai nhồm nhoàm miếng đùi gà.

Bạch Ngọc nhíu mày, nhẹ lắc đầu. Nha đầu này ăn uống chẳng giữ ý tứ chút nào.

Bên ngoài, trời bắt đầu lất phất mưa xuân. Mới đó nắng vẫn còn hanh vàng, thoáng chốc đã phủ mờ sương mỏng.

Từ xa núi non mây phủ, thông xanh rì rào, cảnh vật mờ ảo như cõi thần tiên.

Lúc này, dưới lầu truyền lên tiếng bước chân.

Hai vị công tử bước vào. Một người mặc áo gấm, dung mạo nho nhã, cử chỉ ôn nhu – nhưng ánh mắt lại mang theo chút mềm yếu nữ khí. Người còn lại vận y phục đơn sơ, song vóc dáng tuấn lãng, thần thái hiên ngang.

Hai người vừa nói vừa cười, chọn ngay bàn đối diện chỗ của Bạch Ngọc mà ngồi xuống.

Nàng tay chống cằm, hứng thú đánh giá hai vị khách mới.

Nam tử lam bào vô tình bắt gặp ánh nhìn trực diện từ nàng, liền mỉm cười thi lễ, phong thái bất phàm.

Chưa kịp phản ứng, lại có thêm tiếng bước chân vọng lên, “đát… đát…”

Lam bào công tử mỉm cười quay lại:

“Hạ Chi, ngươi đến rồi.”

Nghe tên ấy, lòng Bạch Ngọc khẽ rung lên, nàng cũng quay đầu nhìn theo…

Người vừa tới, búi tóc đội ngọc quan, áo dài thắt đai, dung mạo thanh nhã như ánh trăng mùa xuân — chính là Thẩm Mặc.

Hai người ánh mắt giao nhau, thoáng chút bất ngờ, rồi nhanh chóng thu lại thần sắc. Thẩm Mặc mỉm cười gật đầu, sau đó bước về phía bàn lam bào công tử, nói đôi ba câu khách sáo rồi lại nhìn về phía Bạch Ngọc.

Nàng lập tức đứng dậy, xoay người bảo:

“Yên Nhi, ăn xong rồi chứ? Vậy thì đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play