Hôm ấy, tiết trời tuy quang đãng, song hơi lạnh vẫn quấn lấy từng cơn gió. Nơi biên ải này so với kinh thành quả thật rét buốt hơn nhiều; gió thốc qua, tựa lưỡi dao mảnh cắt trên da thịt, tê buốt đến gai người.
Bạch Ngọc chẳng bận tâm đến lời dặn của Thẩm Mặc, vẫn ra sân luyện kiếm. Từ sau khi thành thân, Tang Lạc chưa một lần ghé qua, nàng đành dựa vào mấy chiêu thức hắn đã từng chỉ dạy, luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần. Chừng hai canh giờ sau, mồ hôi ướt đẫm, nàng mới thu kiếm, trở vào lầu thay xiêm y ấm áp, hong mình bên lò sưởi. Dùng xong bữa sáng, uống bát dược điều hòa thể hàn do đại phu kê, nàng khoác thêm áo choàng, men theo lối nhỏ sang trắc viện để thăm Hồng Tuyết.
Hồng Tuyết hôm nay đã khá hơn nhiều, bệnh tình không còn đáng ngại, thậm chí có thể xuống giường đi lại. Bạch Ngọc mừng lòng, nhưng trong dạ lại vương chút lo âu — nàng ấy nay trầm lặng ít lời hơn trước, mỗi khi nói chuyện, trên nét mặt luôn phảng phất chút tiêu sái như người ngoài thế tục. Hôm qua còn bảo sẽ không tái giá, muốn xuất gia tu hành. Nàng chẳng rõ đó là lời buột miệng trong lúc buồn bực hay thực tâm, chỉ sợ Hồng Tuyết nghĩ quẩn nên mỗi ngày đều qua bầu bạn.
Khi Bạch Ngọc đến nơi, Hồng Tuyết đang ngồi bên cửa sổ, mắt hướng ra phong cảnh ngoài sân. Nghe tiếng động, nàng quay lại, mỉm cười:
“Ngươi đến rồi.”
Bạch Ngọc khẽ chau mày, bước lại gần, giọng lo lắng:
“Thân mình mới bình phục, đừng để gió lùa, lỡ nhiễm lạnh thì sao? Tiểu Đào đâu, sao chẳng thấy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play