Bạch Ngọc nghe tin Hồng Tuyết phát bệnh, lòng liền dấy lên một trận bất an. Nàng vội vã khoác thêm áo, rời khỏi ổ chăn ấm áp, cùng Thẩm Mặc đi sang viện bên.
Đại phu xem mạch cho Hồng Tuyết xong, mới trấn an rằng bệnh không nguy đến tính mệnh. Lúc này, Hứa Tử Giai cùng mọi người mới nhẹ nhõm thở ra. Thuốc được sắc ngay, Hồng Tuyết uống xong liền an ổn ngủ lại. Thẩm Mặc thấy vậy khuyên Bạch Ngọc nên quay về nghỉ ngơi.
Hứa Tử Giai tuy yên tâm hơn nhưng vẫn không nỡ rời đi, liền ở lại bên giường. Cả đêm, hắn ngồi canh nơi đầu giường, gần như không chợp mắt.
Sáng hôm sau, cơn sốt của Hồng Tuyết đã lui. Nàng tỉnh lại, bắt gặp Hứa Tử Giai ngồi bên, tay chống cằm, gật gù vì buồn ngủ. Sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt, dẫu biết hắn đã trông nom mình suốt một đêm, trong lòng cũng chẳng gợn chút cảm động.
Hồng Tuyết khẽ cử động, muốn ngồi dậy, song toàn thân đau nhức. Động tĩnh ấy khiến Hứa Tử Giai bừng tỉnh. Thấy nàng đã mở mắt, sắc mặt cũng khá hơn, đôi mày hắn giãn ra, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện ý cười. Hắn đưa tay định xoa đầu nàng, nhưng Hồng Tuyết khẽ nghiêng đầu né tránh, ý cự tuyệt đã rõ ràng.
Động tác của hắn khựng lại, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác mất mát mơ hồ. Hắn mỉm cười như không có gì, nhẹ giọng hỏi:
– Còn thấy khó chịu không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT