Vài tiểu nha hoàn ngồi cạnh Yên Nhi, đồng loạt theo ánh mắt nàng mà nhìn về phía một người nãy giờ vẫn im lìm chẳng lên tiếng. Ánh mắt các nàng rực sáng long lanh như sao sớm, khiến người khác khó lòng lảng tránh.
Người nọ – chính là Thanh Âm – khẽ động khuỷu tay, nhẹ nhàng đứng dậy. Nàng bước đến cạnh lò sưởi, múc một bát trà ấm, chậm rãi quay về, đặt trà trước mặt Yên Nhi, không nói một lời.
Yên Nhi thoáng liếc Thanh Âm, vẻ mặt đắc ý vô cùng, nâng chén trà uống cạn một hơi, rồi đặt lại vào tay Thanh Âm, hai mắt cong cong, thần thái ngập tràn kiêu hãnh. Giọng nàng như muốn biểu diễn cho thiên hạ cùng nghe:
“Liền ngay lúc tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm đại nhân nhà ta rốt cuộc hiện thân! Người như thần tiên giáng trần, từ khoang thuyền phi thân nhảy xuống hồ, thân ảnh nhẹ nhàng tựa tuyết, nhào mình lao vào làn nước lạnh băng, thân thủ linh hoạt như một con cá bạc – lặn xuống, rồi lại ngoi lên, lặn xuống, rồi lại trồi lên! Cuối cùng, bằng thần dũng phi phàm, Thẩm đại nhân đã chinh phục được mặt hồ vô tình, mang cô nương nhà ta – từ tay Diêm La – cứu trở về!”
Dẫu Thanh Âm vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhưng nghe đến đây cũng không khỏi sởn da gà. Nàng khẽ quay mặt, chỉ thấy Bạch Ngọc khẽ run vai, không rõ là nín cười hay đau đầu.
Yên Nhi lại cao giọng, tiếp tục say sưa kể:
“Khi ấy cô nương đã thoi thóp như tơ liễu cuối xuân, Thẩm đại nhân tuấn mỹ vô song, gương mặt tràn đầy đau đớn, hai mắt ngấn lệ, nghẹn ngào thốt: ‘Ôi Bạch Ngọc, ta yêu nàng, nàng tuyệt đối không thể chết, ta không muốn nàng chết...’”
Nói tới đây, Yên Nhi ho khan một tiếng, chột dạ cười khẽ: “Sau đó… sau đó Thẩm đại nhân liền đối với cô nương... làm... như vậy đó.”
“Làm gì cơ?” – Thu Nô nghiêng đầu hỏi ngây thơ.
Yên Nhi mặt đỏ như gấc, lắp bắp: “À... chính là chuyện chỉ người lớn mới được làm... Các ngươi còn nhỏ, không thể học hư!”
Vài tiểu nha hoàn gật đầu nghiêm túc, song trong lòng lại ngập tràn tò mò, muốn biết rốt cuộc Thẩm đại nhân đã làm gì để cứu sống cô nương nhà họ.
Sự thật là… khi ấy Yên Nhi thấy Thẩm đại nhân dùng tay ấn lên ngực Bạch Ngọc, nàng tưởng chàng thừa dịp cô nương sắp chết mà sàm sỡ một phen. Ai ngờ sau mấy lần ấn, Bạch Ngọc hộc ra nước, lại thở được, nàng mới hiểu: thì ra chàng đang cứu người.
Từ khoảnh khắc đó, Yên Nhi thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Thẩm Mặc, tin chắc chàng chính là ‘cô gia’ tương lai của cô nương.
Những tiểu nha hoàn non trẻ tuy nghe không hiểu hết, nhưng nét mặt đỏ bừng vẫn hiện rõ trên gò má.
Yên Nhi kể xong, hớn hở chạy về bên cạnh Bạch Ngọc, giọng tràn đầy hãnh diện:
“Cô nương, có phải ta rất có thiên phú kể chuyện không? Một bút tuyệt tác thế ngươi khai tỉnh thiên hạ!”
“...” – Bạch Ngọc âm thầm ôm trán, trong lòng chỉ muốn đem giày tự đạp chân mình, sao lại dưỡng ra một nha đầu phiền nhiễu như thế này.
Yên Nhi lén ghé sát tai nàng, giọng líu ríu ái muội:
“Cô nương, đêm qua khoang thuyền chỉ có hai người các ngươi, trời tối gió cao, trai đơn gái chiếc... có phải các ngươi đã... xong rồi?”
“Cái nha đầu chết tiệt này!” – Bạch Ngọc mặt đỏ bừng, giơ tay điểm vào trán nàng, nghiêm giọng: “Nói bậy nói bạ cái gì!”
“Thật sự là không có sao?” – Yên Nhi không tin, ánh mắt liếc qua liếc lại như nhìn thấu cả xuân tâm giấu trong đáy mắt Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc tức giận đến khó thở, trừng nàng một cái: “Thế nào? Ngươi còn định viết thành dâm thư đem đi rao bán à?”
Yên Nhi lập tức mếu máo, bĩu môi hô oan:
“Cô nương, người coi ta là ai vậy chứ? Sao ta có thể đem chuyện tình sâu kín giữa người và đại nhân đem đi rêu rao cho được!”
Lại còn 'chuyện tình triền miên' nữa chứ... – Bạch Ngọc không khỏi nghiến răng. Không biết dạo này nha đầu này đọc thứ sách vở vớ vẩn gì, càng ngày càng học thói xấu.
Nàng định mở miệng giáo huấn một trận, ai ngờ Yên Nhi đã sáng mắt chạy vụt khỏi đình, theo sau là một bóng người vừa được dẫn vào.
Là Tiểu Phan An.
Bạch Ngọc vội đỡ trán, thầm than: Nha đầu này theo bên ta đã lâu, sao chẳng học được chút trầm ổn nào?
Yên Nhi lập tức sát lại gần Tiểu Phan An, bá vai kéo lại, ghé sát thì thầm:
“Tiểu ca, gần đây ngươi từ phủ Thẩm đại nhân có nghe được chuyện gì mới lạ không?”
Trong đầu nàng lúc này chỉ có một chuyện: Làm sao để giúp cô nương nhà mình cùng Thẩm đại nhân thành đôi.
Tiểu Phan An đỏ mặt, bị ánh mắt xảo quyệt của nàng trêu chọc mà tim đập rộn ràng, má hồng như phấn, trông càng thêm khả ái.
“Yên Nhi, đừng làm loạn.” – Bạch Ngọc từ trong đình lên tiếng nhắc nhở.
Yên Nhi bĩu môi, ngoan ngoãn quay về cạnh chủ tử.
Tiểu Phan An bước vào đình, hành lễ với Bạch Ngọc, nói mấy lời thăm hỏi rồi vào thẳng chính sự:
“Cô nương, tiểu nhân nghe nói Thẩm đại nhân gần đây đã mua một tòa nhà riêng.”
Bạch Ngọc nghe thế cũng không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ gật đầu như thể chẳng đáng bận tâm.
Thế mà Yên Nhi bên cạnh đã tròn mắt thốt lên:
“Trời ơi, chẳng lẽ đại nhân định ‘kim ốc tàng kiều’ hay sao?!”
Câu nói chưa dứt đã bị Bạch Ngọc phóng tới một cái liếc sắc như đao, khiến nàng câm bặt.
Tiểu Phan An vội xua tay:
“Không phải, không phải! Tiểu nhân muốn nói là, hôm qua khi tới đưa đồ, phát hiện một việc rất đặc biệt.”
“Chuyện gì vậy?” – Yên Nhi lại tò mò hỏi.
“Ngôi nhà Thẩm đại nhân mua nằm ở ngõ Mười Tử, tuy không cùng phố với Hồng Tụ Phường, nhưng phía sau hoa viên lại chỉ cách tường sau viện của cô nương một bức vách.”
Bạch Ngọc vốn đang ngồi mềm mại tựa vào ghế, nghe đến đó liền ngồi thẳng người, mắt đẹp ánh lên sáng rỡ:
“Ngươi nói... tòa nhà riêng đó tiếp giáp với sau lâu của nô gia?”
“Đúng là vậy.” – Tiểu Phan An gật đầu xác nhận.
Bạch Ngọc nhớ lại tòa nhà cũ nát phía sau viện, không ngờ lại bị Thẩm Mặc mua đi. Không rõ là cố ý hay vô tình?
Nhưng nghĩ đến tính tình của Thẩm Mặc... hẳn là trùng hợp mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được bật cười lắc đầu.
Rời khỏi viện Bạch Ngọc, Tiểu Phan An men theo lối mòn qua một sân khác. Đúng lúc ấy, phía trước vang lên một tràng tiếng cười trong trẻo, tựa chuông ngọc ngân nga. Tiếng cười thu hút ánh nhìn, chàng ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Và... ngẩn ngơ.
Trong sân, một nữ tử đang chơi đu dây. Thân khoác váy lụa mộc mạc, chưa điểm son phấn, nhưng dung nhan thanh tú khả ái đến lạ lùng. Khi nàng xoay người, chạm phải ánh mắt chàng, liền nhoẻn cười tinh nghịch, đôi mắt cong cong như trăng non, khẽ che miệng cười khúc khích...
Tiểu Phan An chỉ thấy tim như bị ai đó nhẹ nhàng đánh trống – thùng... thùng...