Tiểu Phan An đỏ mặt bừng bừng, tâm thầm than, chẳng lẽ vị cô nương này mời chàng đến chỉ để ngắm dung mạo của chàng ra sao?
Bạch Ngọc khẽ đưa tay vẫy gọi Yên Nhi đến gần, cúi đầu thì thầm dăm ba câu. Yên Nhi chu môi, lí nhí điều gì đó, dáng vẻ ấm ức không vui mà rảo bước rời đi. Bạch Ngọc đưa mắt nhìn Tiểu Phan An, môi cong lên khẽ cười, tựa như hỏi thăm vu vơ:
“Nghe nói, gần đây công tử thường lui tới phủ Thẩm đại nhân?”
“Dạ, quả thật có lui tới,” Tiểu Phan An trong lòng máy động, dường như đã hiểu ra phần nào mục đích nàng triệu kiến. Hôm qua khi đến phủ Thẩm trao thiệp hóa duyên, chàng từng nghe các bà vú trong phủ đàm tiếu về một vị cô nương xinh đẹp mê muội Thẩm đại nhân. Giờ nàng hỏi vậy, e rằng những lời đồn ấy không hẳn là vô căn cứ.
Bạch Ngọc khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh, tựa hồ thuận miệng hỏi:
“Nô gia chỉ muốn hỏi công tử một điều, gần đây trong phủ Thẩm, công tử có từng nghe ai nhắc đến nô gia chăng?”
Tiểu Phan An bất giác rùng mình, một tầng mồ hôi lạnh thấm lưng áo. Lòng thầm kêu khổ: vị Bạch Ngọc cô nương này quả là người nói năng thẳng thắn, không vòng vo né tránh. Chàng ngập ngừng đáp:
“Có... có nghe thoáng vài lời.”
“Lời ấy là lời thế nào?” Tuy vẻ mặt nàng vẫn điềm nhiên như gió thoảng, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra trong giọng nói kia mang theo đôi chút gấp gáp, hồi hộp không yên.
“Họ nói... cô nương dung mạo mỹ lệ vô song...” — câu sau "yêu mị như hồ ly tinh" chàng dĩ nhiên không dám thốt ra.
Bạch Ngọc khẽ cười, nét mặt dường như có chút hài lòng.
“Còn gì nữa chăng?”
Tiểu Phan An trầm ngâm rồi đáp: “Họ nói cô nương với Thẩm đại nhân thật xứng đôi...”
— phần “cử chỉ quá đỗi ngả ngớn, chẳng hợp đoan trang” chàng vẫn chôn chặt trong lòng.
Bạch Ngọc nghe đến đó, trong dạ liền thấy nhẹ nhõm. Mấy đêm qua nàng trằn trọc không yên, sợ người ta chê cười mình buông thả, lời nói cử chỉ phóng túng. Nay nghe vậy, hẳn là lo lắng thái quá.
Lúc này, Yên Nhi trở về, trong tay cầm hai thỏi bạc sáng loáng. Nàng chìa tay đưa cho Tiểu Phan An, cong môi nói:
“Này, là cô nương nhà ta thưởng cho ngươi.”
Tiểu Phan An vội xua tay, hoảng hốt hướng về phía Bạch Ngọc mà thưa:
“Cô nương, tiểu nhân tuy quê mùa hèn mọn, nhưng cũng biết đạo lý ‘vô công bất thụ lộc’. Chưa từng vì cô nương làm được việc chi, sao dám nhận ân tài vô cớ này?”
Bạch Ngọc ánh mắt lóe tia nhu hòa, giọng nói ngọt tựa tơ liễu đầu xuân:
“Ngươi cứ nhận lấy. Từ nay nếu có rảnh, cứ ghé lâu của nô gia đi dạo đôi chút là được.”
Tiểu Phan An tuy chất phác nhưng không ngu ngốc, hiểu ngay thâm ý trong lời nàng, liền vui vẻ nhận bạc, khom người cảm tạ:
“Vậy tiểu nhân xin đa tạ cô nương ban thưởng.”
Lúc sau tại đại sảnh lâu các
Chẳng bao lâu sau khi Tiểu Phan An rời đi, bên ngoài lầu bỗng vang lên tiếng huyên náo. Bạch Ngọc vốn định phớt lờ, nhưng vừa nghe thấy giọng the thé khiến người rợn da gà của Cửu Nương, nàng liền nhíu mày.
Thanh âm mỗi lúc một gần, cố tình cao giọng:
“Trương công tử ơi, ôi trời đất ơi! Người ta bảo Bạch Ngọc đang bệnh không thể tiếp khách. Hay ta gọi Liễu đại cho ngài được chăng? Trương công tử... chờ đã...”
Bạch Ngọc đang sửa sang lại y phục, nghe vậy liền chau mày:
“Yên Nhi, mau xuống xem có chuyện gì.”
Yên Nhi vội vã chạy xuống, thoáng chốc liền trở lên báo tin: Trương công tử dẫn theo đám hạ nhân mặt mũi hung tợn, khí thế hùng hổ xông vào lâu.
Bạch Ngọc thở dài, đành bước ra nghênh đón. Nàng tuyệt chẳng muốn lũ nam nhân lỗ mãng ấy tùy tiện xông vào tẩm phòng.
Khi Trương Hồng vừa toan bước chân lên lầu, đã thấy người trong mộng chậm rãi bước ra, thân hình mảnh mai, tà áo lụa hồng nhẹ lay, trâm hoa lay động. Nàng đứng nép bên lan can thang lầu, ánh mắt cười như hoa, sắc xuân ngập tràn. Một cái liếc nhẹ đã khiến lòng gã mềm nhũn.
Trương Hồng từng nhiều lần phái người đến mời Bạch Ngọc, đều bị từ chối thẳng thừng, nay thấy nàng đích thân ra đón, lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng đuổi đám gia nhân lui xuống, hướng nàng hành lễ:
“Bạch Ngọc cô nương, tại hạ thất lễ rồi.”
Ánh mắt gã mờ ám đảo quanh người nàng, ngập đầy say mê.
Bạch Ngọc nhẹ liếc, thấy gã vận y phục gấm quý nhưng dáng điệu thì chỉ là kẻ hào hoa rởm đời, bèn khẽ vỗ ngực, nghiêng đầu, dịu dàng nói:
“Trương công tử dẫn theo đông người như thế, chẳng hay định phá hủy lâu các của nô gia hay sao? Thật khiến người sợ hãi.”
Nghe giọng nàng nhu mềm như nước, Trương Hồng không dám hung hăng nữa, đành ngượng ngùng cười:
“Chỉ là đùa chút thôi, đùa chút thôi...”
Rồi quát lui đám thuộc hạ: “Lũ ngu! Còn chưa mau lui xuống, đứng đó làm gì?!”
Đám người kia nhìn nhau, chẳng dám trái lời, lặng lẽ rút lui.
Trương Hồng quay sang, cười xun xoe:
“Nghe nói cô nương đang bệnh, nay thấy dáng vẻ tươi tỉnh, tại hạ yên tâm rồi.”
Bạch Ngọc mỉm cười:
“Lúc nãy quả có hơi choáng đầu, nằm nghỉ một lát, nay đã không đáng ngại.”
Cửu Nương lập tức phụ họa:
“Trương công tử xem, lão thân đâu có nói sai. Cô nương nhà ta vốn thể chất yếu mềm, chẳng thể chịu kinh động. Lần sau công tử muốn ghé, xin đừng đến rình rang như vậy.”
Trương Hồng tươi cười:
“Lỗi tại tại hạ. Nay cô nương đã khỏe lại, chẳng hay có thể cùng ta du hồ một phen?”
Bạch Ngọc khẽ nghiêng đầu, nụ cười quyến rũ như đóa hoa đào vừa hé:
“Có thể cùng công tử du hồ, là phúc phần của nô gia.”
Thấy nàng thuận lời, Trương Hồng mừng rỡ, liền hỏi:
“Vậy cô nương có thể xuất phát chăng?”
Bạch Ngọc nheo mắt cười, vờ trách móc:
“Trương công tử quả thật sốt ruột, sao không cho nô gia thay y phục đã? Mời công tử dùng trà chờ một khắc, được chăng?”
Ánh mắt nàng khẽ ra hiệu cho Cửu Nương, bà vội tiến tới khuyên nhủ, Trương Hồng đành nén lòng, cười gượng:
“Vậy ta chờ.”
Gần một canh giờ trôi qua...
Trương Hồng ngồi đợi hơn một canh giờ, trà thay đến ba lượt, vừa định nổi giận thì Bạch Ngọc từ sau rèm lầu bước ra.
Nàng khoan thai sải bước, tay cầm khăn lụa, eo nhỏ uyển chuyển, mỗi bước chân đều tựa múa. Dáng vẻ ấy khiến gã quên cả tức giận, chỉ thấy hồn xiêu phách lạc.
Nàng bước đến trước mặt gã, nhẹ thi lễ, giọng nói êm như tiếng tơ:
“Công tử, để ngài phải chờ lâu.”
Trương Hồng ngây ngất nhìn nàng, như thể tất thảy ân oán đều tan theo một nụ cười:
“Bạch Ngọc cô nương, xin mời.”