Sau khi Thẩm Mặc cùng đám người kia rời đi, Ngô thị đóng cửa, quay sang răn dạy Trình Tuệ Nghi:
“Tuệ Nghi à, con rốt cuộc có hiểu chuyện hay không? Vừa rồi ta bảo con hành lễ với hai vị phu nhân kia, vậy mà con lại bày ra bộ dạng miễn cưỡng, khó chịu… Con tưởng người khác không nhìn ra sao?”
Giọng nói tuy là trách cứ, nhưng lại chẳng nặng nề, chỉ ẩn chứa chút bất đắc dĩ. Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, thương con đến tận đáy lòng, nàng nào nỡ thật sự mắng mỏ nặng lời.
Thế nhưng, Tuệ Nghi lại tỏ rõ bất mãn. Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều trong lòng bàn tay, chưa từng nghe qua lời nặng nề. Nay thấy mẫu thân vì Bạch Ngọc mà trách mắng, trong lòng càng thêm ủy khuất. Môi nàng khẽ mím, lời nói lại nhuốm ý châm chọc:
“Nhìn hai người đó, một chút cũng không giống xuất thân danh môn. Ai biết là phu nhân nhà ai? Chẳng qua là rời kinh thành, tới nơi này đã bày bộ dáng của quan phu nhân, thật khiến người ta chê cười. Con thà không hành lễ với loại người ấy.”
Ngô thị thấy con gái nói năng vô lễ, giật mình kéo nàng lại, thấp giọng nhắc:
“Ai da, tiểu tổ tông của ta ơi, những lời này chớ nên buột miệng ra! Con xem đây là đâu, đừng ngông cuồng không biết trời cao đất rộng. Giờ chúng ta đang có việc nhờ người ta, cho dù nàng chỉ là thiếp thất, thì cũng là thiếp của quan gia, lời nói bên gối có thể lay động lòng người. Nếu để lọt tới tai kẻ hẹp hòi, e rằng họ sẽ nói xấu chúng ta trước mặt đại nhân, khi ấy con đừng mong người ta đứng ra bênh vực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT