Bạch Ngọc khẽ trầm ngâm một lát, khóe môi bỗng cong lên, mỉm cười như gió thoảng:
“E là nàng ấy đã đem lòng thương chàng rồi.”
Thẩm Mặc khẽ giật mình, sợ nàng suy nghĩ viển vông, liền nhẹ giọng trách:
“Đừng nói bậy, người ta là nữ tử đoan trang.”
Nụ cười nơi môi Bạch Ngọc khẽ khựng lại. Vốn dĩ nàng chỉ thuận miệng nói đùa, chẳng mang ý gì khác. Nhưng lời của hắn… sao nghe ra lại chướng tai đến vậy? Trình cô nương là đoan trang, nên chỉ một câu trêu ghẹo cũng là thất lễ, còn nàng không phải đoan trang thì có thể tùy ý bị đùa cợt hay sao? Nghĩ đến bao phen trước đây nàng tìm trăm phương nghìn kế để câu dẫn hắn, chẳng biết trong lòng hắn từng nghĩ gì về nàng… Càng nghĩ, má nàng vừa nóng vừa cay xè. Lại chợt nhớ tới chuyện trên xe ngựa hôm nay, nàng suýt nữa đã quên mất — nàng từng nói sẽ mặc kệ nam nhân này cả ngày.
Bạch Ngọc hít sâu một hơi, dằn nỗi bực dọc xuống đáy lòng, giọng lạnh băng:
“Phải, nàng ấy đoan trang… còn ta thì không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play