Bạch Ngọc ung dung tự tại ngồi nghiêng trên sập, một tay chống cằm, tay kia phẩy nhẹ chiếc phiến tròn, đôi môi đỏ hé nụ cười duyên, giọng nàng như tơ lụa mượt mà:
“Vị nương tử đây thật uy phong lẫm liệt, chẳng hay đến đây có điều chi phân phó?”

Một tiếng quát vang lên, khiến cả hoa viên chấn động.

“Tiện nhân yêu mị, hồ ly tinh mị hoặc! Mau khai ra, ngươi đã giấu phu quân ta ở nơi nào? Nếu chậm trễ, đao gậy trong tay ta chẳng để yên cho ngươi đâu!”

Thanh âm lồng lộng kia chẳng ai khác ngoài Biện phu nhân – sắc mặt hầm hầm, mắt phượng tóe lửa, như sư tử cái đang xông vào lãnh địa người khác.

Bạch Ngọc hơi giật nhẹ khóe môi, trong mắt mang ý cười như không. “Vị tẩu tẩu này, nếu quả thật là đến tìm trượng phu, xin mời cứ tự nhiên dò xét. Hà tất lớn tiếng om sòm, dọa nô gia sợ hãi thế này.” Nàng vừa nói vừa khẽ vuốt ngực, vẻ mặt hoảng hốt chẳng bao nhiêu chân thành.

Chưa kịp để Biện phu nhân đáp lời, thì Yên Nhi đã từ bên cạnh chạy tới, vội vàng đỡ lấy Bạch Ngọc, làm bộ thút thít:
“Cô nương à, người có sao không? Mấy vị này thật đáng sợ.”

Bạch Ngọc liền nép sau lưng nha hoàn, đôi mắt ngấn lệ, giọng run rẩy như chim sẻ:
“Yên Nhi… nô gia sợ quá… các nàng thật sự là... dữ tợn quá đi.”

Yên Nhi ưỡn ngực ngẩng đầu, quát vang:
“Các người muốn đập phá gì thì cứ việc, nhưng xin đừng làm tổn thương cô nương nhà ta. Thân ngọc thể ngà của người đâu thể chịu được một cái động tay!”

Biện phu nhân thấy hai chủ tớ diễn trò, liền tức đến dậm chân, lớn giọng hô:
“Tìm! Lục soát cho bản nương! Nếu không moi được cái tên bạc tình kia, mai các ngươi dọn sạch mà cút khỏi đây!”

Bọn vú già phía sau như hổ báo xông lên, chuẩn bị lật tung hoa viên. Chưa kịp động đến một sợi tóc của Bạch Ngọc, thì Yên Nhi đã giương nanh múa vuốt chắn trước, dáng điệu hệt như gà mẹ bảo vệ con, miệng không ngừng hô hoán:
“Đập thì đập, nhưng chừa ra góc của cô nương nhà ta! Đừng làm xước làn da trắng nõn nà của người!”

Biện phu nhân càng nhìn càng giận, gằn giọng:
“Đập! Cho bản nương đập sạch! Cả hoa viên này, đập cho ta!”

Vốn chỉ định lục soát, mà qua một hồi Yên Nhi la ó, cả đám vú già bỗng hóa thành đám côn đồ, bát bàn đổ, ly rượu vỡ, thanh âm binh binh bang bang vang dậy khắp nơi.

Yên Nhi vừa làm bộ la khóc, vừa nghĩ bụng: “Dù sao cũng là đồ của Cửu Nương, đập thì đập, chẳng phải của ta, chẳng đau xót gì.”

“Không được tạp!”

Một tiếng quát dội xuống, khiến cả đám người như bị điểm huyệt. Cửu Nương từ ngoài bước vào, tay chống nạnh, sắc mặt tức giận đến run rẩy.

Thấy đồ đạc bị đập phá tan hoang, bà như muốn nghẹn thở.

“Ngươi là ai mà dám nói chuyện với ta như thế?” – Biện phu nhân trừng mắt.

Cửu Nương cố kiềm nén lửa giận:
“Ta là chủ nhân Hồng Tụ phường này. Tướng công của ngươi không hề ở đây. Nếu không có việc gì, xin mời rời bước. Đây không phải nơi nữ nhân đứng đắn nên tới!”

Biện phu nhân cười lạnh, chỉ tay vào mặt bà mắng:
“Ngươi chắc chắn giấu hắn rồi! Nếu không giao ra, bản nương sẽ đập nát cái ổ yêu quái này!”

Sau đó quay lại ra lệnh: “Tiếp tục đập!”

Cửu Nương giận đến mặt mày đỏ bừng, son phấn nứt nẻ, gầm lên:
“Chớ tưởng nơi đây là thôn quê vô chủ! Lũ ngươi dám động vào nữa, lão nương liều mạng với các ngươi!”

Đôi bên giáp mặt, gậy gộc vung lên, Hồng Tụ phường thoắt chốc náo loạn. Chim muông bay toán loạn, hoa rụng tơi bời.

Yên Nhi ôm lấy Bạch Ngọc, miệng thét to: “Nô gia sợ quá…”

Bạch Ngọc chưa kịp thốt lời thì Biện phu nhân đã túm lấy tóc Cửu Nương, đánh tới tấp, rồi đạp một cước khiến bà ngã lăn bất tỉnh.

Hai người Yên Nhi và Bạch Ngọc vội lùi vài bước, không dám làm màu nữa.

Biện phu nhân phẫn nộ quét mắt khắp nơi:
“Còn ai dám cản đường ta?!”

Bọn tay đấm thấy tình thế vượt ngoài dự đoán, đều mặt cắt không còn giọt máu, chẳng ai dám xông lên nữa.

Biện phu nhân gào lớn:
“Ma quỷ kia! Nếu để bản nương bắt được, xem ta không phế luôn ngươi thì thôi!”

Trên cây, Biện công tử nghe được lời ấy, hồn phi phách tán, dưới thân ấm nóng — đã sợ đến thất tiết.

Không khí tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng giọt nước rơi. Tất thảy ánh mắt đều hướng lên cây đại thụ.

Biện phu nhân phát hiện ra, nheo mắt cười lạnh:
“Hảo! Hóa ra ngươi nấp ở trên cây!”

Chẳng đợi Biện công tử kêu một tiếng, phu nhân đã dùng gậy đập hắn rơi xuống, gươm gậy dí sát, khiến y mặt xám như tro, run lẩy bẩy, quỳ xuống khóc lóc:

“Nương tử tha mạng! Ta sai rồi, từ nay không dám nữa, tuyệt không dám nữa…”

Biện phu nhân giận dữ đá một cước:
“Có tâm hoa nguyệt, sao lại không có gan chịu tội?!”

Lời chưa dứt, một loạt đấm đá trút xuống khiến Biện công tử mặt mũi sưng vù, chẳng còn dáng vẻ anh tuấn ngày thường.

“Ta thề, từ nay chẳng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, thật lòng thật dạ làm người phu quân tốt!” – y vừa khóc vừa kêu.

Phía sau, Bạch Ngọc nghiêng người che miệng, khẽ thì thầm:
“Là ngươi tự rước họa, nào ai ép buộc chi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play