Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng đầu ngày hãy còn chưa kịp xuyên qua lớp rèm sa mỏng, Yên Nhi đã tay bưng hộp đồ ăn, hớn hở bước tới sau lầu, nét mặt tràn đầy phấn khởi.

“Cô nương, người hẳn chưa ăn sáng phải không? Nô tỳ mang đồ đến đây!”

Nếu ngày nào cô nương cũng siêng năng như sáng nay thì tốt biết mấy!

Nào ngờ, Bạch Ngọc chẳng thèm ngoảnh lại, đôi mắt vẫn lấp lánh rực rỡ như được ủ nắng sớm, hớn hở gọi:

“Yên Nhi, mau lại đây! Mau xem bài thơ ta mới làm!”

Yên Nhi nghe vậy, trong lòng cũng phấn khởi lây. Nghĩ bụng chắc hẳn cô nương đã làm được vần thơ cực kỳ xuất chúng, nên mới vui vẻ đến thế. Nàng nhanh chân bước tới bên bàn, vừa nhìn xuống tờ giấy, nụ cười liền đông cứng lại...

Chữ viết trên giấy... mềm oặt như mỳ nấu quá lửa, tròn méo thất thường, nét to nét nhỏ cứ như trẻ con mới học bút. Yên Nhi cố gắng căng mắt đọc từng chữ một:

“Gió lớn quét qua cành liễu mảnh, lá rụng tơi bời tựa... lông vịt...”

Đôi môi Yên Nhi khẽ run rẩy mấy lần, gắng lắm mới không bật cười thành tiếng. Dẫu nàng không học làm thơ, nhưng từng đọc bao bài thi tứ, đâu cần thi nhân cũng hiểu thơ nên dịu dàng uyển chuyển, hình ảnh phải nên nên thơ. Câu thơ này... hình ảnh quái lạ thật.

Nàng nhíu mày nghĩ hồi lâu, cẩn thận lựa lời:

“Cô nương... ví như... dùng lông vịt, e là không được... tao nhã cho lắm...?”

Bạch Ngọc ngẫm lại, cũng cảm thấy có phần... tục khí. Nàng suy nghĩ một lúc, mày liễu hơi nhướng lên, bỗng vỗ tay reo:

“Thế thì đổi thành... bông đi!”

“Gió lớn quét qua cành liễu mảnh, lá rụng tơi bời tựa bông...”

Hình ảnh tuy đã bớt kỳ quái, nhưng lại trở nên... quá nhạt. Loại thơ này, người nào cũng có thể làm được. Đối diện gương mặt tràn ngập mong chờ và đắc ý của cô nương, Yên Nhi không nỡ làm nàng cụt hứng, đành ngập ngừng:

“Cô nương, như người ta thường nói, vạn sự khởi đầu nan. Với người mới học làm thơ... thế này là đã rất khá rồi ạ.”

Bạch Ngọc vốn không ngốc, chỉ cần nhìn thần sắc gượng gạo kia liền hiểu ngay. Nàng hậm hực đặt bút xuống, lại trở về bộ dạng mềm như mèo con, nằm phịch xuống ghế, uể oải than:

“Làm thơ sao mà khó đến vậy? Còn khó hơn cả luyện vũ khúc nữa!”

“Cô nương à, có công mài sắt có ngày nên kim mà.” – Yên Nhi an ủi.

Nàng vừa nói xong, Bạch Ngọc đã chớp mắt hỏi:

“Cô nương kia... giọng thế nào rồi?”

“Không biết đâu ạ, nô tỳ chưa xem.” – Yên Nhi lắc đầu.

“Vậy thì theo ta đi xem.” – Bạch Ngọc đã đứng dậy, vừa đi vừa mỉm cười ngọt như mật.

Yên Nhi nhìn dáng vẻ duyên dáng yểu điệu của nàng mà bất mãn kêu lên:

“Cô nương, ăn sáng xong hẵng đi cũng chưa muộn mà...”

Thấy nàng chẳng đoái hoài, Yên Nhi dậm chân hờn dỗi:

“Nô tỳ chẳng muốn nhìn cái cô nàng hay làm bộ kia đâu!”

Nói thì nói thế, nhưng lòng vẫn phảng phất chút tò mò, xen lẫn khó hiểu—không rõ vì sao cô nương lại bận tâm đến người ấy đến vậy...


Trước phòng Thanh Âm

Chưa kịp bước vào, tiếng cười ngọt ngào như mật đã vọng lại:

“Thanh Âm cô nương, thương thế khá hơn chút nào chưa?”

Thanh Âm đang nhận thuốc từ nha hoàn, nghe tiếng liền ngẩng đầu. Trước mắt là một thân ảnh yêu kiều, vòng eo uyển chuyển, nụ cười diễm lệ, phong tình như nước—Bạch Ngọc đang bước đến.

Nàng định xoay người, nhưng miệng vết thương khẽ đau, sắc mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi rịn đầy trán.

“Đừng cử động, coi chừng rách miệng vết thương.” – Bạch Ngọc ân cần đoạt lấy thuốc trong tay nàng, giọng nhẹ như gió xuân.

Phảng phất đã quên hôm qua cả hai từng xích mích, nàng ngồi xuống cạnh Thanh Âm, giọng ngọt ngào:

“Trên người ngươi có thương tích, bất tiện xoay trở. Nào, để nô gia đút cho.”

Thanh Âm hơi nhíu mày, ánh mắt dừng nơi chiếc mũi dính vài vết mực của nàng. Nhìn kỹ, hoá ra là điểm mực loang dính chưa rửa, lại khiến nàng thêm vài phần đáng yêu ngây ngô. Ánh mắt nàng dời sang chén thuốc và móng tay đỏ thắm tinh xảo.

Bạch Ngọc cười khanh khách, múc muỗng thuốc đưa tới:

“Nào, há miệng…”

Thanh Âm không uống, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, rồi bất chợt hỏi:

“Vì sao... ngươi lại cứu ta?”

Thanh âm tuy lạnh như sương, song trong mắt lại chất chứa nét nghi hoặc thật lòng.

Bạch Ngọc thoáng ngẩn người, đặt chén thuốc xuống, chăm chú đánh giá người trước mặt. Dáng dấp đoan chính, ánh mắt kiên nghị, cả gương mặt toát lên khí chất thanh cao khó gần, nhưng càng nhìn, càng khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng vươn tay, khẽ nâng cằm đối phương, mỉm cười đầy hứng thú:

“Ngươi... biết làm thơ không?”

Thanh Âm nhớ lại hôm trước, mình từng nghe nàng nói đang tìm một nha hoàn biết làm thơ. Hóa ra… là vì lẽ đó?

“Biết một chút.” – Nàng đáp.

Thực chất, nàng tinh thông đủ cầm kỳ thi họa, mười tuổi đã nổi tiếng thi thư, nhưng chưa rõ dụng ý thật sự của Bạch Ngọc, nàng không tiện bộc lộ.

“Vậy thì, cứu ngươi quả thật là đúng rồi.” – Bạch Ngọc bật cười, tay vuốt nhẹ mu bàn tay nàng.

“Tay ngươi cũng mảnh khảnh lắm. Phải dưỡng kỹ đấy nhé! Nô gia có loại cao hồng ngọc dưỡng da tốt lắm, để lát bảo Yên Nhi mang đến cho. Về sau ở lại trong lâu của ta, ta tuyệt không để ngươi phải chịu nửa phần ủy khuất.”

Thanh Âm nhìn nàng ân cần như thế, lòng lại càng cảnh giác. Ánh mắt dò xét khẽ liếc sang.

Bạch Ngọc bắt gặp ánh mắt ấy, phì cười:

“Sao ngươi nhìn ta kiểu gì vậy? Lẽ nào tưởng nô gia có hứng thú... đặc biệt với ngươi?”

Nói đoạn, nàng tinh nghịch véo nhẹ eo Thanh Âm một cái:

“Tiểu cô nương, đừng nghĩ linh tinh.”

Thanh Âm chưa kịp phản ứng thì...

“Cô nương!”

Yên Nhi bước vào, khiến Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm. Nhân lúc Bạch Ngọc quay mặt đi, nàng lặng lẽ kéo cổ áo lên cao.

“Cửu Nương nhắn nô tỳ tới báo, Biện công tử lại gửi thiệp mời, thỉnh cô nương đến Bắc viên ngắm hoa.” – Yên Nhi nói, ánh mắt quét qua mỹ nhân nằm trên giường, hừ nhẹ một tiếng đầy kiêu ngạo.

Bạch Ngọc cau mày, có phần không kiên nhẫn:

“Ngươi nói với Cửu Nương, chân ta còn chưa khỏi. Lần khác rồi tính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play