Cố Nghiên ngồi xổm trong sân, vận chuyển ⟨⟨ Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết⟩⟩.
Linh khí hệ mộc trong Kim Đan nháy mắt bùng lên, nhanh chóng tràn ngập khắp tiểu viện, cuối cùng chia thành bốn luồng, dừng lại gần bốn cây linh thực. Chúng tham lam vội vã hấp thụ.
Quá trình hấp thụ kéo dài khoảng hai nén hương.
Đến khi linh lực trong cơ thể Cố Nghiên gần cạn, bốn cây linh thực đã no đủ linh khí càng thêm xanh tươi, mơn mởn.
Trong số đó, Tử Phong Linh Thảo cao thêm hai tấc. Những chiếc lá màu tím của nó không cần gió cũng tự động lay động, phát ra tiếng "keng keng keng" trong trẻo.
Đây chính là dấu hiệu cho thấy nó đã hoàn toàn trưởng thành.
Tử Phong Linh Thảo có tuổi thọ tối đa là 500 năm.
Càng gần 500 năm, dược hiệu càng tốt, sau khi hoàn toàn trưởng thành, dược lực sẽ tăng gấp đôi. Sau 500 năm nó sẽ kết hạt, rồi mọc ra hàng loạt Tử Phong Linh Thảo con.
Trừ phi được bứng ra và chăm sóc cẩn thận bằng mộc linh khí như Cố Nghiên, nếu không rất khó để tìm được Tử Phong Linh Thảo đủ niên đại trong các bí cảnh hay phúc địa.
Năm đó khi Cố Nghiên đào nó từ Lạc Nhật Sơn nó đã hơn 400 năm tuổi. Trải qua nhiều năm được y không ngừng nuôi dưỡng bằng linh khí, hôm nay nó chính thức bước vào kỳ trưởng thành 500 năm. Nhìn những chiếc lá căng mọng như ngọc tím, có thể thấy nó không chỉ có dược hiệu gấp đôi so với khi chưa trưởng thành hoàn toàn, mà còn mạnh hơn rất nhiều so với những cây Tử Phong Linh Thảo mọc tự nhiên đạt 500 năm tuổi.
Dược tính càng mạnh thì càng giá trị.
Cố Nghiên đưa tay vuốt ve những chiếc lá của Tử Phong Linh, như thấy vô số linh thạch đang vẫy gọi mình. Y lấy một chiếc hộp ngọc trắng từ nhẫn trữ vật, hái Tử Phong Linh Thảo bỏ vào, rồi ngự kiếm bay về thị trấn dưới chân núi.
Thị trấn Lạc Nhật không xa Tiểu Thương Sơn, chỉ cần ngự kiếm nửa nén hương là tới. Trên đường người đi lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Vừa vào cổng trấn đã nghe thấy tiếng rao.
“Yêu đan Xích Diễm Hổ cấp năm đây! Chỉ 6000 linh thạch là có thể rinh về nhà!”
“Tân Nguyệt Thảo mới hái, tươi mọng nước đây!”
“Cầm Huyết Tán thượng phẩm mới ra lò...”
Những quầy hàng nhỏ khiến người ta hoa cả mắt. Đồ vật thì nửa thật nửa giả, thường xuyên có kẻ trà trộn lấy đá giả ngọc mà bán. Các mánh lừa đảo mọc lên như nấm, chỉ cần sơ suất một chút là bị xem như con mồi béo bở.
Từ nhỏ Cố Nghiên đã quen thuộc với những mánh lới ở đây. Hồi còn nhỏ y cũng từng bị lừa mất linh thạch. Sau này, y đã tích cóp tiền mua một quyển huyền cấp ảo thuật để tu luyện, từ đó không ai có thể lừa được y nữa, trái lại y còn thường xuyên kiếm được món hời từ những lần dạo chợ.
Hôm nay y đến để bán linh thực chứ không định dạo phố.
Y lướt qua đám đông ồn ào và đi thẳng đến cửa hàng có treo tấm cờ thêu ba chữ “Vạn Bảo Hành”.
Y thường xuyên nhận nhiệm vụ hái thuốc, săn yêu thú, nên rất quen với quản sự của Vạn Bảo Hành ở trấn này. Thấy y đến, Ngư Thất khẽ gõ cây tẩu thuốc bằng ngọc trắng lên quầy, vẻ mặt lười biếng, “Ôi chao. Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?”
“Có món đồ tốt nào không, mau lấy ra cho ta xem.”
Ngư Thất khá hợp tính với y, cong khóe mắt, cười nói với y, “Hôm nay ngươi bị làm sao vậy, lại để Triệu Tranh Vũ và tiểu sư đệ mới của ngươi ra ngoài một mình thế?”
“Mấy tên lái buôn độc ác trên phố, thấy bọn họ lạ mặt, non nớt không biết sự đời, lấy cái trâm ngọc đỏ chẳng đáng ba lạng đã lừa mười viên linh thạch của họ. Nếu ngươi còn không để ý, cẩn thận kẻo họ bị lừa đến tán gia bại sản.”
Cố Nghiên lắc đầu. “Tiểu thiếu gia nhà họ Lâm có rất nhiều linh thạch, ta chẳng rảnh đâu mà phí tâm can can thiệp vào chuyện của người khác.”
Những lời này toát ra vẻ lạ lẫm không giấu được.
Ngư Thất lười biếng nhướng mày. “Hôm nay ngươi đổi tính à? Trước kia ngươi chẳng phải yêu quý sư đệ, sư muội như con ngươi sao. Ta còn nhớ năm kia, để tìm tên tán tu lừa Triệu Tranh Vũ 500 linh thạch, ngươi đã đuổi theo hắn hai ngày hai đêm vào Lạc Nhật sơn mạch, đánh cho hắn bầm dập mặt mũi, còn moi ra được không ít linh thạch nữa cơ.”
Chuyện này Cố Nghiên cũng nhớ.
Chỉ là khi đó, y thật lòng xem Triệu Tranh Vũ như người thân, yêu thương sư đệ đến nóng lòng, cảm thấy dù vất vả hay nguy hiểm thế nào cũng đều xứng đáng.
Giờ đây, nhìn lại những chuyện đã qua trong lòng y chỉ còn lại sự chán chường, cảm thấy thật vô vị.
Y không muốn nhắc lại chuyện đó, bèn lấy hộp ngọc đựng Tử Phong Linh Thảo đưa cho Ngư Thất. “Ngươi định giá đi, xem nó đáng bao nhiêu linh thạch.”
Vừa cầm lấy, Ngư Thất đã thốt lên kinh ngạc. “Hàng tốt đấy!”
Hắn là người sành sỏi nhất, biết rằng loại linh thực Tử Phong Linh Thảo này khi đến 500 năm sẽ tái sinh, rất ít khi hái được cây đủ 500 năm tuổi, thông thường chỉ khoảng 100 đến 400 năm.
Cây mà Cố Nghiên mang đến, bất kể niên đại hay phẩm chất đều là tuyệt hảo.
Sau một lúc suy nghĩ, hắn đưa ra một cái giá. “Vạn Bảo Hành chúng ta thu vào, ta trả ngươi 3000 linh thạch trung phẩm, ngươi thấy thế nào?”
Giá này cao hơn gấp đôi so với Tử Phong Linh Thảo 400 năm tuổi bình thường, đã là một mức giá rất thành thật. Ngư Thất cũng biết y là đơn mộc linh căn, am hiểu chăm sóc linh thực, muốn làm ăn lâu dài với y nên mới thành tâm báo ra mức giá này, lợi nhuận bán ra cũng không quá cao.
Cố Nghiên gật đầu. “Được.”
Y suy nghĩ một lát rồi nói với Ngư Thất: “Đổi cho ta 2000 linh thạch trung phẩm và 10.000 linh thạch hạ phẩm. Dùng để mua sắm sẽ tiện hơn.”
Tỷ lệ quy đổi giữa linh thạch trung phẩm và hạ phẩm là 1:10.
Nhưng vì dễ mang theo và độ tinh khiết của linh khí, mọi người thường thích một viên linh thạch trung phẩm hơn là mười viên linh thạch hạ phẩm.
Ngư Thất tất nhiên rất vui lòng đổi linh thạch hạ phẩm cho y.
Hắn đổi đủ số linh thạch theo yêu cầu, rồi lấy ra một bọc quần áo nhỏ. “Đây là quà chúc mừng ngươi kết đan. Hiện tại ta đang thiếu vốn, không có gì tốt để tặng, đây là một bộ pháp y Hoàng giai cấp thấp, chỉ vẽ một trận pháp chống bụi đơn giản thôi. Ngươi tạm dùng vậy.”
Hắn nhìn bộ áo vải thô trên người y, bất đắc dĩ cười nói: “Nó chắc chắn tốt hơn bộ đồ ngươi đang mặc.”
Cố Nghiên cúi đầu. “Bộ đồ này tệ đến vậy sao?”
Y lại nghĩ đến khi Ninh Sương Phong đến hủy hôn, vẻ mặt chán ghét lộ rõ của hắn.
Rõ ràng y kết đan trước Ninh Sương Phong.
Kim Đan của y còn là Kim Đan thuần tịnh hiếm thấy trên đời, Ninh Sương Phong dù thế nào cũng không nên khinh thường y.
Thế nhưng Ninh Sương Phong lại lộ ra vẻ chán ghét chỉ vì cách ăn mặc của y.
Ngư Thất cầm tẩu thuốc cười nói. “Người ta có câu, kính người vì lụa, ngươi ăn mặc thế này, người khác tất nhiên sẽ nghĩ ngươi là đồ nhà quê. Chỉ có ở cái xó xỉnh Tiểu Thương Sơn này thôi, chứ ngươi cứ ra ngoài mà xem, những đệ tử danh môn kia, ai mà chẳng áo bào phiêu phiêu, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.”
Hắn rít một hơi thuốc, nhả ra một làn khói trắng, vẻ mặt có chút buồn bã. “Ngươi đâu có thiếu linh thạch, sao lại biến mình thành bộ dạng nghèo túng thế này?”
Cố Nghiên suy nghĩ một chút rồi đáp, “Cũng đúng.”
Trước đây, cuộc sống của y cũng không dư dả gì. Sản lượng từ linh điền và cây ăn quả ở Tiểu Thương Sơn chỉ có vậy.
Phần quan trọng nhất là dành cho sư phụ Thanh Dương chân nhân.
Số còn lại mới đến lượt y và sư đệ, sư muội. Mọi chi phí sinh hoạt, tu sửa tông môn và tiền tiêu hàng tháng của các tạp dịch đều phải trừ vào đó.
Thứ đến tay họ chẳng còn lại bao nhiêu, mà lại phải dùng cho việc tu luyện, mua Cầm Huyểt Tán hoặc tu sửa vũ khí.
Cứ như là mỗi kiếm tu đều có tài năng biến cuộc sống thành nghèo hơn.
May mắn thay, y là một kiếm tu hệ Mộc.
Cũng may mắn năm đó y đã tốn tiền mua cuốn ⟨⟨ Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết ⟩⟩ để chăm sóc linh điền. Trong sân y vẫn còn ba cây linh thực, mỗi cây ít nhất cũng có giá trị hàng nghìn linh thạch trung phẩm.
Giờ đây, y không còn bận tâm đến việc tặng quà cho Ninh Sương Phong.
Cũng không muốn quản chuyện của Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân nữa, có lẽ y có thể sống dư dả hơn một chút.
"Mua thêm hai bộ pháp y cấp thấp đi," y nói.
Bộ pháp y cấp thấp chỉ có trận pháp chống bụi rất rẻ, chỉ cần hai mươi linh thạch một bộ. Ngư Thất lục lọi tìm cho y hai bộ có kích cỡ phù hợp. Cả hai đều được làm từ chất liệu rất tốt, một bộ màu trắng như tuyết thêu hoa mai đỏ kiên cường, một bộ màu xanh ngọc bích thêu tiên hạc dang cánh.
Ngư Thất nhìn mặt y một lúc, gõ lên quầy đảm bảo: “Ngươi mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Hắn lại hứng thú lấy ra hai cái trâm ngọc màu xanh trắng, hai miếng ngọc bội khắc hoa và chim, vài cái túi thơm với kiểu dáng và chất liệu khác nhau, nửa tá khăn lụa trắng như tuyết, chất đống trên quầy và đẩy về phía y. “Mấy thứ này chỉ là đồ phàm tục, tổng cộng đáng giá vài trăm lượng bạc, ngươi đưa ta một viên linh thạch là được.”
Cố Nghiên không từ chối, “Được.”
Y khẽ nói lời cảm ơn với Ngư Thất.
Ngư Thất đã làm ăn với y vài chục năm, rất rõ tính cách của y. Hắn xua tay cười nói: “Nếu ngươi thật lòng muốn cảm ơn ta, đợi khi Bích Lĩnh Quả của ngươi chín thì bán cho ta 180 quả là được. Ta vẫn sẽ mua với giá 200 linh thạch trung phẩm mỗi quả, thế nào?”
Cây Bích Lĩnh Quả là linh thực Huyền phẩm cao cấp.
Quả của nó có công dụng cường thân kiện thể, mở rộng gân mạch, còn là nguyên liệu không thể thiếu để luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan. Ngư Thất đã sớm nhắm đến nó, nhưng cây Bích Lĩnh quả ba năm ra hoa, ba năm kết quả, mỗi lần kết quả cũng chỉ được khoảng 200 quả.
Cố Nghiên khi xử lý quả lại rất keo kiệt. Y phải để dành đủ 80 quả cho sư phụ, còn mỗi sư đệ, sư muội 40 quả.
Y chỉ chấp nhận bán một phần nhỏ trong 40 quả của mình.
Số đó còn không đủ để bán ở cửa hàng của hắn, nói gì đến việc chuyển đến các chi nhánh khác.
Ngư Thất thầm thở dài.
Trong mắt hắn, Cố Nghiên là người cái gì cũng tốt: thiên phú tuyệt vời (độ thân hòa với linh lực hệ mộc vượt quá 9, trong giới tu sĩ có thể nói là ngàn năm có một), dũng cảm, cẩn thận, chịu khổ tốt (vừa Luyện Khí thành công đã dám chạy ra rìa Lạc Nhật sơn mạch đào linh thảo để đổi linh thạch), vận khí cũng tốt. Bị yêu thú đuổi, y tiện tay nhổ một cái mầm khô héo mang về trồng, hóa ra lại là cây Bích Lĩnh Quả huyền phẩm cao cấp. Ngày thường vào núi, y cũng hiếm khi trở về tay không.
Thiên phú, khí vận đều có thể coi là tuyệt hảo.
Theo lý mà nói, một nhân vật như Cố Nghiên chắc chắn có thể đi rất xa trên con đường tu hành.
Nguyên Anh là chắc chắn, Hóa Thần cũng có thể mong đợi.
Nhưng Cố Nghiên có một khuyết điểm chí mạng.
Đó là đối xử với người trong sư môn quá tốt.
Có lẽ vì từ nhỏ không có cha mẹ và gia đình, y đã xem Tiểu Thương Sơn như nhà, xem sư phụ, sư đệ, sư muội như người thân, đối đãi với họ thậm chí còn tốt hơn cả bản thân mình.
Một cây Bích Lĩnh quả to lớn như vậy, thế mà lại trở thành tài sản của sư môn!
Tình cảm quá nặng, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt.
Ngư Thất đã chứng kiến quá nhiều chuyện huynh đệ trở mặt thành thù vì tranh giành tài nguyên, linh dược. Hắn sợ Cố Nghiên sẽ vô tình bị vấp ngã ở chính chuyện này. Sau khi hai người thân thiết, hắn cũng đã mập mờ nhắc nhở Cố Nghiên nhưng tiếc là y không để tâm, vẫn làm theo ý mình, mọi chuyện đều đặt sư phụ và các sư đệ lên hàng đầu.
Nghe nói năm ngoái Tiểu Thương Sơn lại có thêm một tiểu sư đệ.
E rằng năm nay, Bích Lĩnh Quả, hắn ngay cả mười quả cũng chẳng giữ lại được.
Ngư Thất bất đắc dĩ thở dài.
Rồi lại nghe Cố Nghiên cười nói, “Được, khi Bích Lĩnh Quả chín, ta sẽ hái cả hai trăm quả cho ngươi.”
Ngư Thất hơi mở to mắt, “Lời này thật không?”
Hắn ngạc nhiên vô cùng, không hiểu sao Cố Nghiên lại thay đổi tính nết đột ngột như vậy, rồi cười nói, “Ngươi đã nói ra thì không được nuốt lời đó. Đợi Bích Lĩnh Quả chín, nếu ngươi đổi ý không bán, ta sẽ đánh thẳng lên Tiểu Thương Sơn mà đòi.”
“Đã nói bán cho ngươi là bán, không đùa đâu.”
Cố Nghiên đâu có ngốc. Trước kia y sẵn lòng đối tốt với tất cả mọi người trong sư môn, là vì y coi họ như người thân. Nhưng khi y coi họ là chỗ dựa, là người có thể tin tưởng thì họ lại coi y là kẻ ngốc.
Trên cổ y đâu phải là cái cầu, tại sao y phải để lại đồ vật cho những người không thân thiết với mình tùy ý vò xé chứ?!
Sợ Ngư Thất cảm thấy mình thay đổi quá lớn, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, Cố Nghiên nhỏ giọng giải thích: “Ngươi cũng biết đầu năm nay ta vừa mới kết đan, cũng cần bổ sung thêm một vài pháp khí dùng cho Kim Đan kỳ... Mấy thứ đó đều không hề rẻ.”
Ngư Thất gật đầu: “Đúng là không hề rẻ.”
Hắn lại đưa cái tẩu bạch ngọc lên miệng rít một hơi, cười tươi như hoa chỉ vào Cố Nghiên nhẹ mắng: “Sớm ta đã nhắc nhở ngươi nên tích cóp thêm của cải, ngươi thì hay rồi, ỷ vào linh căn thuần túy mà ngay cả linh dược cũng không ăn, không ngờ vẫn để ngươi thành công kết đan, thật là tức chết người mà.”
Cố Nghiên có ý định thu thập tài liệu luyện khí tốt hơn, mời Luyện Khí Sư định chế cho mình một thanh trường kiếm. Ngư Thất suy nghĩ một lát, chỉ nói Cố Nghiên mau chóng tích góp đủ linh thạch, chỉ cần linh thạch đầy đủ, Vạn Bảo Hành của bọn họ có rất nhiều linh kiếm cao cấp, tài liệu luyện kiếm họ cũng không thiếu, tìm được kiếm phù hợp thì báo cho hắn, hắn sẽ tới đặt cọc.
Hai người lại trò chuyện vài câu, Cố Nghiên đứng dậy cáo từ.
Khi trở lại Tiểu Thương Sơn, hoàng hôn buông xuống, gió núi se lạnh.
Đường núi hẹp, sâu thẳm và tĩnh mịch, xung quanh chỉ có cây cối xanh tươi, ngay cả một con chim vỗ cánh bay lượn cũng không có.
Cố Nghiên đeo kiếm trên lưng, bước lên những bậc thềm đá xanh được mài giũa gọn gàng.
Những bậc thềm đá này không phải vốn có, mà là khi luyện kiếm, y cố ý chọn những tảng đá có màu sắc đẹp, chất đá tinh mịn, cẩn thận cắt chúng thành những phiến đá có kích thước nhất trí rồi từ từ xếp chồng lên nhau tạo thành con đường.
Hoa cỏ, cây cối trồng hai bên đường cũng là do y hoặc mua hạt giống về gieo, hoặc tự tay đào những cây đẹp từ nơi xa về rồi trồng xuống. Một con đường đá uốn lượn như vậy đã tốn của y gần hai năm trời mới hoàn thành.
Kỳ thực không chỉ có con đường núi này.
Một ngọn cỏ, một nhành cây trên Tiểu Thương Sơn đều được y chăm sóc cẩn thận, cuối cùng tạo thành thảm cỏ xanh mướt.
Con người cũng vậy, bất kể là sư phụ, sư đệ hay sư muội.
Ngay cả Lâm Chân Chân mới lên núi không lâu y cũng chủ động thân cận, thái độ thân thiện, tự nhận đối xử với họ không hề tệ.
Chính vì thế, khi bị phản bội y mới càng đau đớn, càng lạnh lùng.
Gió núi lạnh lẽo lướt qua gò má y, lạnh thấu vào da thịt, xương cốt, khiến máu huyết toàn thân đều lạnh buốt.
Nhận thấy tâm cảnh của mình không ổn, ẩn ẩn có điềm báo tẩu hỏa nhập ma, Cố Nghiên khẽ thở dài, ngồi xuống bậc thềm đá xuất thần một lúc.
Chờ đến khi tâm cảnh bình tĩnh lại mới đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Trần An quỳ trước cổng núi không thấy đâu, không biết có phải đã tự mình xuống núi hay không.
Vừa đến cửa tiểu viện của mình, y nhận được truyền triệu của sư phụ Thanh Dương chân nhân, nói rằng ông đã xuất quan, bảo các đồ đệ đều qua phòng ông ngồi.
Nắm chặt con hạc giấy dùng để đưa tin, Cố Nghiên chỉ cảm thấy hàn ý càng sâu.
Ký ức về nỗi đau đan điền bị vũ khí sắc bén lạnh lẽo mổ, Kim Đan mọc trong huyết nhục bị lấy ra một cách tàn bạo vẫn còn mới nguyên.
Nỗi đau đó khiến sắc mặt y trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Y hít sâu một hơi, sắc mặt trắng bệch ngâm mình trong nước ấm hồi lâu mới miễn cưỡng bình phục nỗi đau thấu xương đó. Thay một bộ y phục, y đi tìm Thanh Dương chân nhân.
Y cố ý trì hoãn một chút thời gian. Khi y đến, ngoài tam sư muội Thích Dung Dung đang ra ngoài rèn luyện thì Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân đã có mặt. (raw là nhị sư muội nm tui thấy có nhị sư huynh rồi nên sửa lại thành tam sư muội)
Điều làm y kinh ngạc là Trần An, người đáng lẽ đã xuống núi, lại cũng ở đó.
Cố Nghiên cười lạnh, không cần nghĩ cũng biết là ai đã đưa chuyện này ra trước mặt sư phụ.
Xem ra Lâm Chân Chân thật sự muốn làm chủ Tiểu Thương Sơn.
Vậy thì tốt, hắn cầu còn không được.