Phòng của Thanh Dương chân nhân được gắn hai viên dạ minh châu to bằng nắm tay.

Dạ minh châu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, sáng như ban ngày.

Thanh Dương chân nhân đang ngồi trước cửa sổ, cúi đầu nói chuyện với Lâm Chân Chân, khuôn mặt ôn hòa, dịu dàng dưới ánh sáng đó. Khi Cố Nghiên lại gần, y thấy Lâm Chân Chân túm lấy ống tay áo của Thanh Dương chân nhân, nũng nịu nói: “Sư phụ mau nếm thử linh trà mà con pha. Lá trà này là do nhà con mang đến đấy ạ.”

“Con chưa nỡ cho các sư huynh, sư tỷ uống đâu, chỉ giữ lại chờ ngài xuất quan để ngài nếm trước thôi.”

“Con nên đặt tâm tư vào việc tu luyện thì hơn.”

Thanh Dương chân nhân ôn tồn trách mắng một câu, giọng nói có chút bất đắc dĩ, nhưng không thật sự giận Lâm Chân Chân vì cậu ta lơ là tu luyện.

Trong lòng ông cũng hiểu Lâm Chân Chân không phải là không nghiêm túc tu luyện, mà là vì bị thai độc quấn thân, gân mạch tắc nghẽn, tu luyện luôn tốn nhiều công sức nhưng hiệu quả lại ít ỏi. Hơn nữa, chỉ cần vội vàng một chút thôi cũng có thể khiến thai độc tái phát, gân mạch sưng đau vô cùng.

Dần dà, không trách được Lâm Chân Chân cả ngày không thích tu luyện.

Thấy ánh mắt cậu ta lấp lánh, hơi nước mờ mịt, như thể có vô vàn nỗi ấm ức không thể nói ra, Thanh Dương chân nhân nhận lấy bát trà uống cạn một hơi: “Trà ngon.”

Ông lại khen Lâm Chân Chân: “Con thật có lòng.”

Có vẻ tâm trạng ông rất tốt. Uống xong trà, ông lấy từ nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc bội đưa cho Lâm Chân Chân: “Khi tu luyện con mang theo miếng Minh Tâm Ngọc này bên mình, nó có thể giúp con ngưng thần tĩnh khí, thuần hóa linh khí, để sớm ngày Luyện Khí thành công.”

Lâm Chân Chân cười ngọt ngào: “Cảm ơn sư phụ.”

Thanh Dương chân nhân lại cười và đưa cho Triệu Tranh Vũ món đồ khác.

Đó là một thanh trường kiếm do chính tay ông rèn, toàn thân trắng như tuyết, ánh bạc lấp lánh, trông có vẻ hoàn mỹ không tì vết, giá trị xa xỉ. Tu vi và nhãn lực của Triệu Tranh Vũ không đủ để phân biệt tốt xấu, nhưng Cố Nghiên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, đó chỉ là một món linh khí Hoàng phẩm cấp thấp bị luyện hỏng.

So với miếng ngọc bội mà Lâm Chân Chân nhận được, quả thực là một trời một vực.

Sự thiên vị trắng trợn và rõ ràng.

Trước đây là do y bị che mắt, không nhìn thấy những điều này, không kịp thời nhận ra sự thiên vị của sư phụ đối với Lâm Chân Chân nên mới gây ra đại họa.

Một lát sau, Thanh Dương chân nhân phát hiện y.

Thần sắc ông ôn hòa vẫy tay về phía y: “Nghiên Nhi, lại đây.”

Thật ra ngay từ khi Cố Nghiên vừa tới ông đã nhìn thấy rồi.

Ông cố ý lấy linh kiếm ra cho Triệu Tranh Vũ, chờ Cố Nghiên chủ động đến vấn an. Không ngờ Cố Nghiên chỉ im lặng đứng đó, mắt cứ nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội không rời.

Trong lòng Thanh Dương có chút buồn cười.

Người đại đệ tử này của ông từ trước đến nay luôn già dặn trưởng thành, từ sau khi Luyện Khí đã học cách tự mình tích góp linh thạch, mọi thứ cần cho tu luyện đều tự mình tìm từ Lạc Nhật Sơn. Chưa bao giờ chủ động tìm ông đòi hỏi thứ gì.

Y có dáng vẻ này, đúng là có chút hiếm thấy và đáng yêu.

Ông vẫy tay gọi y lại gần, từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm đen tuyền đưa cho y: “Nghiên Nhi xem thử có thích không?”

Đó là thanh kiếm mà ông đã dùng khi vừa kết đan.

Tên là Tinh Huyền.

Linh khí cao cấp Huyền phẩm, chỉ thiếu một chút nữa là đạt đến Địa phẩm.

Lâm Chân Chân hẳn là đã nhận ra thanh kiếm, khi nó được lấy ra, cậu ta hơi mở to mắt, nghe nói Thanh Dương muốn tặng kiếm cho Cố Nghiên, cậu ta suýt chút nữa không giữ nổi hình tượng quý công tử mà mình vẫn luôn duy trì rất tốt. Giọng nói mang theo vị chua: “Sư phụ, người muốn tặng thanh kiếm này cho đại sư huynh sao? Thanh kiếm này lợi hại lắm đấy, đại sư huynh còn không mau cảm ơn sư phụ đi.”

Thanh Dương chân nhân dường như nghe ra sự ghen tị nồng đậm trong lời nói đó.

Ông vội cười trấn an: “Đại sư huynh con giờ đã kết đan rồi, thanh Tinh Huyền kiếm này hắn dùng là thích hợp nhất. Các con hãy nỗ lực tu luyện, chờ ngày sau kết đan, vi sư cũng sẽ có thứ tốt cho các con...”

“Không cần.”

Cố Nghiên lạnh nhạt nói: “Cứ để thanh kiếm này lại cho Lâm sư đệ đi, ta không cần.”

Lời này vừa thốt ra, ba người ở đó, trừ y ra đều sững sờ.

Cái gọi là "trưởng giả ban tặng, không được từ chối".

Câu từ chối này của y đã là trái ý Thanh Dương chân nhân. Trong mắt đối phương hiện lên một tia kinh ngạc, ông ngưng thần nhìn hắn một lúc.

Thấy y không phải giả vờ từ chối, sự kinh ngạc này biến thành nghi hoặc.

Khuôn mặt ông hiện lên sự nặng trĩu, cau mày hỏi y: “Vi sư có chỗ nào đắc tội Nghiên Nhi không?”

Ông lại khẽ hỏi: “Ta chọc con không vui sao?”

Dưới ánh sáng trắng dịu nhẹ của dạ minh châu, Cố Nghiên ngưng thần nhìn sư phụ mình, vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đã sắp bị y bóp nát.

Sư phụ y, Thanh Dương chân nhân.

Là tu sĩ có tính tình ôn hòa nhất mà Cố Nghiên từng gặp. Hiếm khi nổi giận, trên khuôn mặt trắng trẻo thanh tú luôn mang một nụ cười dịu dàng, đôi mắt hoa đào lại càng thêm ôn hòa. (Thôi lỡ để ông rồi, để luôn zị 🥹)

Khi nhìn người khác, vẻ mặt ông vô cùng tập trung, dường như trong mắt, trong lòng chỉ có người đó.

Lúc này, nhìn biểu cảm của Cố Nghiên, Thanh Dương chân nhân quả thực rất giống một vị trưởng bối hiền hòa, đầy nghi hoặc muốn biết rõ nguyên do vì sao đệ tử của mình lại đột nhiên xa cách, để tìm cách hóa giải khúc mắc.

Cố Nghiên của trước đây, thân cận và tin tưởng sư phụ nhất.

Từ nhỏ y đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Có được một vị trưởng bối đứng đắn như sư phụ, đương nhiên y sẽ coi người như hình mẫu, mục tiêu. Nỗ lực tu luyện cũng chỉ vì muốn trở nên mạnh hơn, muốn được gần gũi với sư phụ hơn.

Sư phụ y cũng đối xử với y rất tốt.

Chỉ đạo y tu luyện, dạy y phân biệt linh thực, thay y đúc kiếm, mua quần áo cho y. Nhưng những điều đó đều kém xa so với Lâm Chân Chân sinh ra mảnh khảnh, tính tình dịu dàng, vì tình cảm năm xưa mà ông hết lòng thiên vị sủng ái cậu ta.

Nhưng ít ra…

Ít ra hai người đã có tình cảm thầy trò sâu đậm không giả dối trong nhiều năm.

Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng người sư phụ mà y tin tưởng nhất lại ra tay với y.

Con dao găm đã rạch đan điền của y.

Sắc bén và lạnh lẽo đến thế.

Nỗi đau khi đan điền bị rạch bỗng bùng nổ, Cố Nghiên đau đớn nhíu mày, nhìn Thanh Dương chân nhân trước mặt, thoáng chốc hoảng hốt.

Y không biết rốt cuộc sư phụ đã nảy sinh sát tâm với mình từ khi nào.

Là từ lúc Lâm Chân Chân được đưa đến Tiểu Thương Sơn thì đã có ý định này. Hay giống như Triệu Tranh Vũ, sau này trong quá trình chung sống với Lâm Chân Chân, tình cảm dần trở nên sâu đậm, không muốn thấy cậu ta không thể tu luyện, đau ốm triền miên.

Nên mới nảy ra ý đồ với Kim Đan của y, sau đó ra tay với y.

Thấy y nhíu mày với vẻ mặt khó coi, Thanh Dương chân nhân khẽ gọi, “Nghiên Nhi? Con không sao chứ?”

Giọng nói hiền từ, ánh mắt lo lắng quan tâm ấy không phải giả vờ.

Cố Nghiên lại đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Có gì quan trọng sao? Dù cho bây giờ sư phụ vẫn coi y là đồ đệ, vẫn quan tâm, thương xót y, thì có ý nghĩa gì chứ? Rốt cuộc thì người mà sư phụ yêu thương, thiên vị vẫn luôn là Lâm Chân Chân, họ đã từng vì Lâm Chân Chân mang độc trong người không thể tu luyện mà ra tay với y một lần.

Rồi họ sẽ lại ra tay với y lần thứ hai, lần thứ ba!

Cố Nghiên cảm nhận được sự chua xót dâng lên từ tận đáy lòng, khi nhìn lại Thanh Dương chân nhân đang thể hiện sự quan tâm, ánh mắt y đã trở nên kiên quyết.

Giả dối!

Tất cả đều là giả!

Dù cho bây giờ sư phụ đối xử với y có chút thật lòng đi chăng nữa, thì trong mắt y, đó cũng chỉ có thể là giả tạo!

Y sẽ không tin tưởng họ nữa, sẽ không đi vào vết xe cũ.

Cố Nghiên lắc đầu với vẻ mặt lạnh nhạt, “Đệ tử không sao.”

Thấy y có thái độ lạnh nhạt như thế, không còn gần gũi như xưa.

Thanh Dương chân nhân không hiểu nổi y rốt cuộc đang làm sao, cúi mặt trầm tư một lát rồi phẩy ngón tay thon dài qua cây trường kiếm làm bằng huyền thiết trước mặt, “Chân Chân, con với Tranh Vũ ra ngoài trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với đại sư huynh của các con.”

Lâm Chân Chân không muốn đi, lên tiếng nũng nịu, “Sư phụ…”

Thanh Dương chân nhân mím môi không nói, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ lạnh lùng.

Dù sao thì ông vẫn là sư phụ, là bề trên.

Dù cho Lâm Chân Chân có nũng nịu đến mấy, lúc này cũng biết mình không thể ở lại, vẻ mặt tủi thân bĩu môi.

Sau khi hành lễ qua loa, cậu ta kéo Triệu Tranh Vũ ra ngoài.

Đợi hai người đi rồi, Thanh Dương chân nhân tập trung nhìn Cố Nghiên một lát.

Thấy y khẽ mím chặt môi, không hề có ý định chủ động mở lời làm hòa.

Ông cũng biết tính cách y quật cường, chuyện đã nhận định thì rất khó thay đổi.

Nhịn không được khẽ than thở, “Nghiên Nhi hôm nay giận ta, có phải là vì ta đã nhận Chân Chân làm đồ đệ không?”

Nghĩ tới nghĩ lui, ông chỉ thấy mỗi chuyện này là có khả năng.

Thanh Dương chân nhân đoán, “Con không thích Chân Chân à?”

Nói ra lời này, ông cũng thấy hơi nghi hoặc.

Cố Nghiên không phải người có tính cách lạnh lùng, không dung nạp được người khác. Ngược lại, hai đồ đệ mà ông nhận sau Cố Nghiên là Triệu Tranh Vũ và Thích Dung Dung đều được y chăm sóc và chỉ bảo rất tốt.

Thế mà đến Lâm Chân Chân y lại giận dỗi.

Giận dỗi thì thôi đi, đằng này đến cả sư phụ như ông mà y cũng xa lánh.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Ông nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của Cố Nghiên.

Lúc này, tâm trạng của Cố Nghiên vô cùng phức tạp.

Ánh mắt ôn hòa, quan tâm mà Thanh Dương chân nhân dành cho y thật sự quá đỗi chân thật.

Điều đó khiến y không nhịn được mà nhen nhóm một chút hy vọng trong lòng.

Có lẽ bây giờ, sự quan tâm của sư phụ dành cho y là thật, tình cảm cũng là thật, chỉ là sau này sư phụ cũng sẽ giống Triệu Tranh Vũ, bị Lâm Chân Chân dùng lời nói dịu dàng, thái độ cẩn thận để lung lay.

Những chuyện bi thảm đó hiện tại vẫn chưa xảy ra, liệu y có thể… thử thay đổi tương lai không?

Y mím chặt môi, nghiêm túc nhìn thẳng vào Thanh Dương chân nhân hồi lâu, rồi mới chậm rãi hạ giọng hỏi, “Nếu con nói con không thích Lâm Chân Chân, người có thể đưa cậu ta về Lâm gia không?”

Có lẽ không ngờ y sẽ đưa ra yêu cầu này, Thanh Dương chân nhân rõ ràng sửng sốt, "Đứa bé Chân Chân này ngoài việc không thích tu luyện, ngày thường đối xử với mọi người đều ôn hòa lễ phép, rất dễ khiến người khác yêu mến, ta thấy đứa bé này cũng chẳng có điểm gì thất lễ với con, Nghiên Nhi tại sao lại không thích đứa bé chứ?”

Cố Nghiên im lặng mím chặt môi, trong lòng lạnh lẽo.

Y rốt cuộc đã mong chờ điều gì? Thật nực cười vô cùng!

Thanh Dương chân nhân thấy y im lặng không nói, biết y đang không vui, bèn hạ giọng giải thích, “Mẫu thân của Chân Chân là bạn thân của ta, nàng gả vào Lâm gia sống không được như ý, khi mang thai Chân Chân thì sơ suất, bị người ta hạ độc. Chất độc đó đã hủy hoại linh căn gân cốt của Chân Chân, khiến nó không thể tu luyện. Cùng lúc đó, nàng cũng không còn sống được bao lâu, trước lúc mất đã cho người gửi tin nhắn đến nhờ ta chăm sóc Chân Chân. Hiện tại Lâm gia sớm đã có tân phu nhân và tiểu thiếu gia, Chân Chân ở lại Lâm gia chỉ sẽ bị người khác ức hiếp.”

Nếu không phải như thế, ông cũng sẽ không đưa Chân Chân đến Tiểu Thương Sơn.

Thanh Dương chân nhân khẽ thở dài, “Bây giờ Chân Chân đã không còn nhà để về, rời khỏi Tiểu Thương Sơn thì không biết đi đâu.”

Ông đã cẩn thận giải thích cho Cố Nghiên lý do không thể đuổi Lâm Chân Chân đi.

Cố Nghiên lại không muốn nói nhiều với ông nữa.

Y chỉ lạnh lùng mím môi, “Vừa rồi là đồ nhi đã quá giới hạn, sư phụ muốn nhận ai làm đồ đệ cũng được, không cần giải thích nhiều như vậy với đồ nhi.”

“Nếu không có chuyện gì, đồ nhi xin cáo lui trước.”

Thanh Dương chân nhân lại không cho y đi.

Cố Nghiên là đồ đệ khiến ông ít lo lắng nhất, từ nhỏ đến lớn y chưa từng cầu xin ông điều gì.

Khó khăn lắm y mới đưa ra một thỉnh cầu, thế mà ông lại không thể đáp ứng.

Trong lòng ông vô cớ dâng lên cảm giác áy náy, “Nghiên Nhi, Chân Chân có chỗ nào đắc tội con không, ta sẽ bảo nó chú ý, không tái phạm nữa.”

Cố Nghiên lắc đầu, “Không có.”

Hai người giằng co dưới ánh sáng dịu nhẹ của dạ minh châu. Cố Nghiên hạ quyết tâm không chịu nhượng bộ, cứ thế im lặng đứng tại chỗ. Thấy y rõ ràng chỉ tùy ý buộc tóc, mặc chiếc áo xám vải thô bình thường nhất, nhưng khuôn mặt căng thẳng vẫn trắng như ngọc, toát ra vẻ đẹp khó ai sánh bằng.

Thanh Dương chân nhân cũng tiếc không nỡ giận y, chủ động lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, “Con là đại sư huynh trong môn, nếu Chân Chân có chỗ nào sai, con cứ tự mình dạy bảo là được, đừng so đo, giận dỗi với nó.”

Cố Nghiên đáp với vẻ mặt lạnh nhạt, “Vâng.”

Trong lòng y lại cười lạnh thầm, y là người không hề biết cách dạy dỗ sư đệ. Ngay cả Triệu Tranh Vũ, người y đã chăm sóc từ nhỏ, cũng có thể chỉ vì vài ba câu nói, chút đồ ăn vặt nhỏ của Lâm Chân Chân mà quay ra ghét y đến tột cùng.

Y không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, cũng không cách nào nhìn nhận lại để sửa đổi bản thân. Nhiều nhất thì sau này y sẽ không quản chuyện của Triệu Tranh Vũ nữa.

Còn về phần Lâm Chân Chân…

Y không muốn lại giống kiếp trước, coi cậu ta như sư đệ mà cẩn thận chăm sóc, quan tâm đủ điều.

Để rồi cuối cùng lại bị đánh giá là 'cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga'.

Lâm Chân Chân có phải thiên nga hay không, y lười đánh giá, nhưng Cố Nghiên y từ trước đến nay ân oán phân minh, không muốn làm con cóc ghẻ đó.

Có thời gian và tâm tư đó, thà bế quan để tăng tu vi còn hơn.

Thanh Dương chân nhân không nói gì, lại đẩy cây huyền thiết Kiếm về phía trước thêm hai tấc, “Con vừa kết đan, cây kiếm này…”

“Ý tốt của sư phụ, đồ nhi xin ghi nhận.”

Cố Nghiên lạnh lùng mím môi, “Kiếm thì không cần.”

Để tránh đến lúc đó phải thanh toán, lại không biết bị tính thêm bao nhiêu lãi.

Bị từ chối thêm lần nữa, Thanh Dương chân nhân lộ ra vẻ thất vọng. Dù sao ông cũng là bề trên, tự thấy đối xử với Cố Nghiên không tồi.

Thấy y lạnh nhạt như vậy, ông cũng mất hết hứng thú.

“Vậy cây kiếm này ta cứ cất trước, sau này nếu con đổi ý, cứ nói với ta một tiếng…”

Ông khẽ ngẩng đầu, nhìn người đồ đệ cả dáng người lẫn khuôn mặt đều xuất chúng trước mặt, trong lòng không muốn xa cách y. Ông há miệng, định nói thêm vài lời để giảm bớt không khí, nhưng lại bất lực vì từ trước đến nay đều là Cố Nghiên chủ động hỏi han, trò chuyện với ông.

Nhất thời, ông không tìm được lời nào thích hợp, chỉ có thể phất tay thở dài, “Con về nghỉ ngơi đi.”

Cố Nghiên không chút do dự, hành lễ rồi quay ra cửa.

Vừa mới bước qua ngưỡng cửa, Thanh Dương chân nhân đột nhiên gọi y lại, “Chuyện của Trần An, ta có nghe Chân Chân nói qua. Con đã phạt hắn rồi thì không cần đuổi xuống núi nữa, cứ để hắn tiếp tục quản lý linh điền sau núi đi.”

Trong lòng Cố Nghiên hơi chùng xuống.

Y lạnh giọng giải thích, “Con chưa từng phạt Trần An.”

Từ đầu đến cuối, mục đích của y chỉ là đuổi Trần An xuống núi. Vết thương trên mặt Trần An là do chính hắn tự làm, việc tự nguyện quỳ phạt cũng là do hắn tự ý.

Thanh Dương chân nhân hơi sững lại, “Nhưng Chân Chân nói là con…”

Ông đột ngột dừng lời, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Nghiên, nhận ra giữa Cố Nghiên và Lâm Chân Chân quả thực có mâu thuẫn. Theo bản năng, ông vội giải vây cho Lâm Chân Chân, “Chắc Chân Chân hiểu lầm, tưởng con đã ra tay phạt Trần An nên thấy hắn đáng thương mới đến nói với ta.”

“Vậy bây giờ người vẫn muốn giữ Trần An ở lại à?” Cố Nghiên không mấy bất ngờ trước biểu hiện theo bản năng bênh vực Lâm Chân Chân của ông, chỉ khẽ hỏi.

Thanh Dương chân nhân suy nghĩ một lúc, “Để hắn ở lại đi.”

Ông đã nghe Trần An nói ngọn ngành, biết chuyện này chỉ vì nó say mê tu luyện, quên chăm sóc linh điền nên mới để Bích Lĩnh Quả bị sâu bệnh. Ông cũng không cho rằng việc Trần An ham mê tu luyện là có vấn đề gì. Thân là tu sĩ thì vốn dĩ nên lấy tu luyện làm chính, không nên để những chuyện vụn vặt cản trở tiến độ.

Cố Nghiên cúi mặt, khẽ hỏi, “Vậy người cũng nghĩ việc con muốn đuổi Trần An xuống núi là chuyện bé xé ra to, là bất cận nhân tình, đúng không ạ?”

Thanh Dương chân nhân im lặng một lát, “Nghiên Nhi…”

Đó là sự chấp nhận ngầm.

Lúc này ông có mở lời cũng chỉ là để vãn hồi vài câu, Cố Nghiên khẽ thở dài, “Con hiểu rồi.”

Không có quy củ thì sao thành phép tắc, y không tin sư phụ không biết điều đó.

Nhưng sư phụ y vẫn cảm thấy y quá khắt khe, bất cận nhân tình, đơn giản vì ông cho rằng Trần An một lòng muốn tu luyện là không sai, không đáng bị trách phạt.

Gió đêm thật lạnh, thổi khiến cả người y run rẩy.

Mới chỉ cách đây không lâu, Cố Nghiên còn nuôi ảo tưởng cố gắng xoay chuyển tương lai, nhưng giờ đây y đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu ngay cả cách y xử lý Trần An cũng khiến sư phụ không hài lòng, thì sau này sẽ còn rất nhiều chuyện nữa.

Vì y chính là một người có tính cách và cách hành xử như vậy.

Sư phụ y rồi cũng sẽ giống Triệu Tranh Vũ, ngày càng xa cách y, đến cuối cùng thì như người lạ.

Y không nên có ảo tưởng.

Những sự gần gũi, kính trọng dành cho Thanh Dương chân nhân trước đây, trong đêm tối đã hóa thành bụi trần không thấy, theo gió bay xa.

Ngược lại, y cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Y quay lưng về phía khung cửa, khẽ đáp lại, “Vâng.”

Thanh Dương chân nhân nhíu mày.

Ông luôn cảm thấy, Cố Nghiên đang ngày càng rời xa ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play