Gần trưa, Cố Nghiên rửa mặt xong xuôi thì đi về phía nhà ăn.
Đi ngang qua khoảng sân trước cổng, y thấy Trần An đang quỳ dưới ánh nắng chói chang. Khuôn mặt sưng đỏ, bầm dập vì hắn tự đánh, mồ hôi rơi như mưa khiến cả mặt đất trước mặt đều ướt đẫm, trông vô cùng thảm hại.
Cố Nghiên chỉ liếc mắt nhìn, bước chân không dừng mà đi tiếp về phía nhà ăn.
"Đại sư huynh!" Trần An đột nhiên gọi y.
Thời gian dài phơi nắng khiến giọng hắn nghèn nghẹn, hơi thở đứt quãng. Nhưng Trần An không quan tâm, hắn cúi đầu lạy thật mạnh về phía Cố Nghiên, trán đập xuống đất kêu "bịch". Nước mắt hòa lẫn mồ hôi chảy dài, “Đại sư huynh, tiểu nhân thật sự biết lỗi rồi. Xin người tha thứ cho tiểu nhân lần này đi.”
“Sau này tiểu nhân sẽ không dám lơ là nữa. Nhất định ngày ngày ở lại sau núi, ăn ngủ cùng cây Bích Lĩnh Quả và mấy chục mẫu linh điền kia, tuyệt đối không dám chậm trễ.”
“Đại sư huynh, tiểu nhân xin người!”
Dáng vẻ thảm hại, giọng hắn khản đặc.
Quả thực là chuyện thương tâm, khiến người nghe xót xa, người thấy rơi lệ.
Thế nhưng Cố Nghiên lại là người cứng rắn, xưa nay đã nói là làm.
Y không phải không cho phép người khác phạm sai lầm, nhưng y đã cho Trần An cơ hội rồi. Nếu không thì chỉ với chuyện sản lượng linh điền sụt giảm trước đây cũng đủ để y đuổi hắn xuống Tiểu Thương Sơn.
Đáng tiếc Trần An không trân trọng. Lần này y đã nói sẽ đuổi hắn xuống núi, thì nhất định phải làm vậy. Dù Trần An có quỳ đến đứt chân ở cổng y cũng sẽ không cho hắn lên núi để chăm sóc linh điền.
Y giả vờ như không nghe thấy, nhấc chân bước vào nhà ăn.
Trong nhà ăn, Đinh Lục vừa chưng xong cơm từ gạo linh, vừa hầm xương sườn của linh thú cấp thấp.
Một miếng thịt hai cách chế biến, vừa có đồ ăn vừa có canh.
Thấy Cố Nghiên tới, nó liền tươi cười rạng rỡ.
Tay chân lẹ làng múc cho y nửa thau cơm gạo linh trắng trong, nửa thau nước canh cùng năm khúc xương sườn còn nguyên, vững chắc phải đến ba bốn cân thịt tươi.
Tất cả được đặt gọn gàng lên bàn sứ, bưng đến trước mặt y.
“Đại sư huynh, khi nào người đi săn ở sau núi nữa vậy? Lúc nào đi thì báo ta một tiếng, ta đi theo xem bên ngoài có loại thảo dược nào không, hái về nấu canh.”
Phía sau Tiểu Thương Sơn là dãy núi Lạc Nhật.
Cây cối trải dài, địa vực rộng lớn, bên trong có rất nhiều linh thú và linh thực. Linh thực hoàng phẩm cấp thấp thì có khắp nơi, đi sâu vào một chút là có thể tìm được linh thực huyền phẩm cấp thấp.
Chỉ cần hái được một ít mang ra ngoài cũng có thể kiếm được cả trăm cả nghìn linh thạch.
Nhưng ngay cả trẻ con cũng biết, cơ hội và nguy hiểm luôn song hành. Ở những nơi có nhiều linh thực thì yêu thú canh giữ cũng nhiều và hung hãn. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị thương nặng, thậm chí mất mạng.
Toàn bộ Tiểu Thương Sơn, trừ sư phụ Thanh Dương chân nhân đang bế quan để đột phá Kim Đan trung kỳ, thì chỉ có Cố Nghiên, người đại sư huynh đã kết đan, đủ thực lực để tiến sâu vào dãy núi Lạc Nhật.
Thịt ở nhà ăn của họ đa phần là mua từ bên ngoài, chỉ một phần nhỏ là do Cố Nghiên đi săn ở Lạc Nhật sơn mạch mang về. Mỗi lần Cố Nghiên vào núi, y đều dẫn theo những người tạp dịch như họ đi hái một số linh thực cấp thấp để bán. Mấy hôm trước Cố Nghiên vào núi là có Trần An đi cùng.
Số linh thực mang về bán được khoảng 500 viên linh thạch!
500 viên đấy!
Có thể mua biết bao nhiêu đồ tốt, chất đầy túi có thể thành một ngọn núi nhỏ. Ai mà nhìn thấy lại không đỏ mắt, trong khi tiền tiêu vặt hàng tháng của họ chỉ có vỏn vẹn năm viên linh thạch! Phải mất tám chín năm không ăn không uống mới tích cóp được nhiều linh thạch như vậy. Trời đất biết nó đã thèm thuồng đống linh thạch của Trần An mấy ngày liền rồi!
Nó phải biểu hiện cho tốt, để tranh thủ lần sau Cố Nghiên dẫn nó đi cùng.
Cố Nghiên múc một muỗng canh uống.
Nóng hổi, thơm lừng, linh lực nhỏ bé nhưng ôn hòa theo gân mạch y tản ra rồi nhanh chóng tụ lại ở đan điền. Y rất hưởng thụ, dùng tay đã băng bó cẩn thận gắp một khúc xương sườn, vừa nhai kỹ vừa nói, “Gần đây không có ý định tiến vào Lạc Nhật sơn mạch.”
Y vừa kết đan không lâu, cần phải tu luyện ổn định để củng cố tu vi.
Đinh Lục có chuyện cần nhờ nên không dám nói thêm gì.
Chỉ cười nịnh nọt, cầu xin, “Vậy đại sư huynh đi lần tới thì nhớ dẫn ta theo nhé. Cả Tiểu Thương Sơn này chỉ có ta là nấu cơm ngon nhất, lột da xẻ thịt cũng nhanh nhất. Khi đó huynh chỉ cần săn giết yêu thú là được, những việc còn lại ta đều có thể lo hết.”
Đinh Lục lải nhải, tranh giành cơ hội vào núi kiếm linh thạch.
Cố Nghiên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không muốn nói nhiều.
Y tự nhận mình đối xử rất tốt với những người tạp dịch như Đinh Lục, Trần An. Chỉ cần họ không phạm phải những sai lầm lớn như sản lượng linh điền giảm quá nửa, hay bỏ độc vào thức ăn, y sẽ không như các đệ tử môn phái khác mà đánh mắng họ. Thậm chí có lúc còn lấy mạng.
Y thường xuyên dẫn họ vào Lạc Nhật sơn mạch hái linh thực kiếm linh thạch. Ngày thường nếu có thắc mắc trong tu luyện, y cũng sẽ cẩn thận giảng giải.
Nhưng cố tình trong mắt họ, y lại không bằng Lâm Chân Chân được yêu mến.
Đừng thấy Đinh Lục trước mặt y cười tươi như hoa, sau lưng hắn vẫn thường xuyên nấu riêng cho Lâm Chân Chân, để lại những phần thịt có linh lực cao nhất, chất lượng tốt nhất cho cậu ta.
Kiếp trước không biết bao nhiêu lần y vất vả săn được những yêu thú cao cấp, Đinh Lục đã lén lút đưa phần tốt nhất, bổ dưỡng nhất cho Lâm Chân Chân, còn phần đến tay y thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt bẩm sinh giữa một người được yêu mến và một người bị vạn người ghét.
Cố Nghiên khịt mũi khinh thường.
Những chuyện đó hiện tại chưa xảy ra, y không có bằng chứng, không thể đuổi Đinh Lục xuống núi. Y cũng lười so đo với họ. Chỉ là sau này, y sẽ không giải đáp thắc mắc tu luyện hay dẫn họ vào Lạc Nhật sơn mạch hái linh thực nữa. Y sẽ bảo họ đi tìm Lâm Chân Chân.
Y không muốn làm những việc vừa tốn thời gian, công sức lại không được lòng này nữa.
Đang cúi đầu gặm xương sườn ngon lành, y liếc thấy Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân cùng nhau bước vào.
Lâm Chân Chân đã thay một bộ y phục màu trắng bạc.
Chỉ có viền áo và cổ áo được thêu hoa văn màu đỏ, càng làm cậu ta thêm thanh lịch, động lòng người. Cử chỉ quý phái, tao nhã.
Đẹp thì thật sự đẹp, khác một trời một vực so với chiếc áo vải thô của y.
Cố Nghiên nhìn chằm chằm bộ y phục đó thêm hai lần, nhớ lại những lời Ninh Sương Phong đã nói khi đến hủy hôn. Y khẽ rũ mắt, trầm ngâm một lát.
Đại khái y đã hiểu ý của Ninh Sương Phong, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn thịt.
Hai người nhìn quanh nhà ăn, rồi nhanh chóng đi tới trước mặt y.
Triệu Tranh Vũ cung kính hành lễ, “Đại sư huynh.”
Y nghĩ, tuy hiện tại Triệu Tranh Vũ đối với y không còn thân thiết, thậm chí còn có xu hướng xa lánh, nhưng vì được y nuôi từ nhỏ nên trong lòng vẫn còn chút kính sợ, không dám lỗ mãng trước mặt y.
Chỉ là chút kính sợ này sẽ sớm bị tiêu tan.
Hắn và Lâm Chân Chân đứng ở hai bên. Triệu Tranh Vũ đã lựa chọn rất dứt khoát, từ đầu đến cuối không hề do dự mà đứng về phía Lâm Chân Chân.
Kiếp trước, y không hiểu được khúc mắc này, để bọn họ đeo mặt nạ đối phó với y bao năm, không hề nhận ra manh mối nào.
Kiếp này, Cố Nghiên nhìn hai khuôn mặt đó lại thấy ghê tởm tột độ.
Vì thế, y không ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh nhạt, “Chuyện gì?”
Trực giác Triệu Tranh Vũ mách bảo có gì đó không ổn, nhưng lại không biết là ở đâu.
Hắn đành tạm thời kìm nén cảm giác bất thường chợt dâng lên trong lòng, thấp giọng trình bày ý định với Cố Nghiên, “Sư huynh, Chân Chân muốn xuống núi mua loại trà Long Tỉnh trước mùa mưa, cùng với đàn hương và lê dùng để hợp hương.”
Hắn khẽ dừng lại, “Ta muốn đi cùng đệ ấy, được không?”
Tiểu Thương Sơn có người chuyên phụ trách mua sắm, chỉ cần dặn dò là được.
Chuyến đi này của họ đơn thuần là muốn tranh thủ lúc trời đẹp xuống núi đi chơi.
Triệu Tranh Vũ cẩn thận nhìn Cố Nghiên với vẻ mặt lạnh lùng, có chút lo lắng. Hắn sợ đại sư huynh sẽ nhận ra ý đồ của họ, y sẽ lấy lý do tu luyện để cấm cản.
Cố Nghiên nhếch môi, nụ cười đầy châm chọc.
Chuyện này kiếp trước cũng đã từng xảy ra.
Tất nhiên y sẽ không cấm Triệu Tranh Vũ đi cùng Lâm Chân Chân xuống núi. Y chỉ lo Triệu Tranh Vũ bẩm sinh lười biếng, lơ là tu luyện.
Y không hề muốn kiểm soát, hạn chế tự do của Triệu Tranh Vũ.
Khi đó, cánh tay Triệu Tranh Vũ bị thương, không thể luyện kiếm.
Hơn nữa, Lâm Chân Chân mới lên núi không lâu, lại có dáng người gầy gò, mảnh mai, vẻ ngoài thanh tú, dịu dàng, dễ dàng khiến người khác thương xót.
Ngay cả y, dù bận rộn tu luyện nhưng cũng không thiếu sự quan tâm dành cho tiểu sư đệ này.
Nghe hai người muốn xuống núi mua sắm, y đã cân nhắc rằng thị trấn dưới chân núi có rất nhiều tán tu từ Lạc Nhật sơn mạch đến, phức tạp và hỗn tạp.
Y sợ hai người thiếu kinh nghiệm, gặp phải chuyện không giải quyết được.
Sau khi suy nghĩ, y đã mang theo linh thạch, đi cùng họ xuống núi dạo chơi, thậm chí còn tự bỏ tiền túi mua không ít đồ tốt cho cả hai.
Thế nhưng trong cuốn sách kia, Triệu Tranh Vũ đã lo lắng rằng với tính cách khắc nghiệt của y, y sẽ không cho hai người xuống núi. Sau đó, cả hai lại ngầm ghét bỏ y vì đi theo làm vướng chân, như một khối cao bôi trên da chó, dính vào là không gỡ ra được.
Thấy chưa.
Khi họ muốn ghét ai đó, luôn có thể tìm ra lý do.
Lúc này Cố Nghiên lười để tâm, tiếp tục cúi đầu gặm xương sườn.
Thấy y không nói gì, Triệu Tranh Vũ chỉ nghĩ y không đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh và im lặng.
Lâm Chân Chân thấy vậy, cất giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Đại sư huynh, huynh cho nhị sư huynh đi với đệ nhé. Huynh xem, cánh tay phải của nhị sư huynh bị kiếm thương chưa lành, cũng không luyện kiếm được, cứ ở trên núi cả ngày nặng nề thì nhàm chán lắm. Huynh cho huynh ấy đi mua ít đồ cùng đệ, giải khuây có được không? Khi đệ về, sẽ làm món đậu hũ mềm nhão mà huynh thích ăn nhất, lại còn nấu một chén trà hoa mộc quế nóng hổi... Đại sư huynh, được không ạ?”
Lâm Chân Chân nũng nịu với y.
Không biết là cố ý hay vô tình, từng lời nói đều thể hiện sự hiểu chuyện, biết ý người khác.
Và Lâm Chân Chân càng dịu dàng, hiểu chuyện bao nhiêu, thì càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt, bất cận nhân tình của Cố Nghiên bấy nhiêu.
"Triệu Tranh Vũ." Cố Nghiên nghe đến mức không kiên nhẫn, ngẩng đầu từ chén thịt, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý. Y chỉ lạnh nhạt nhìn thẳng vào Triệu Tranh Vũ. Người sư đệ 6 tuổi đã được đưa đến trước mặt y với gương mặt tuấn tú, đôi mắt đen tuyền.
Tình trạng càng lúc càng làm y cảm thấy xa lạ và tuyệt vọng.
Trong ánh mắt lạnh lùng của y, Triệu Tranh Vũ cảm thấy rất khó xử, có chút chột dạ mà tránh đi. “Đại sư huynh, ta...”
“Ngươi năm nay đã ba mươi hai tuổi, không còn là con nít.”
Ánh mắt Cố Nghiên đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. Y cầm một khúc xương sườn đã hầm kỹ, chấm vào tương ớt băm của Đinh Lục. Vị thơm ngon tuyệt vời, y gặm sạch nửa khúc xương trong vài miếng.
Giọng y nhẹ nhàng một cách lạ lùng.
“Cần phải độc lập rồi. Sau này ngươi muốn đi đâu, làm gì, đều không cần phải cố ý tới hỏi ta nữa.”
Có lẽ không ngờ y lại có thái độ này, Triệu Tranh Vũ sững sờ.
Cố Nghiên mặc kệ sự ngạc nhiên của hắn.
Y vẫn lo gặm xong khúc xương trong tay mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao còn chưa đi? Đứng đây làm gì?”
Triệu Tranh Vũ ngây ra một lúc, cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn.
Ánh mắt sư huynh nhìn hắn quá lạnh, quá hờ hững, hờ hững đến mức không còn chút tình cảm nào, cũng không còn phản chiếu hình bóng hắn nữa.
Trước đây không phải như vậy.
Trước đây, dù đại sư huynh quản giáo hắn rất nghiêm khắc, nhưng khi nhìn hắn, ánh mắt lại lộ rõ sự thân thiết và ôn hòa. Mỗi lần hắn luyện kiếm cảm thấy vất vả, không kiên trì nổi, đại sư huynh đều nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
An ủi bằng giọng ôn tồn: “Ngươi phải tin rằng mình có thể làm được.”
“Tranh Vũ, sau này ngươi sẽ là một kiếm tu rất lợi hại.”
“Không phải muốn sớm ngày ngự kiếm sao, không nỗ lực thì không thể nào.”
Chẳng hiểu sao, nhận ra điều này khiến Triệu Tranh Vũ vô cùng hoảng loạn.
“Sư huynh, ta...”
“Vậy thì cảm ơn đại sư huynh nhé!”
Lâm Chân Chân thấy Cố Nghiên đã đồng ý, vội vàng cướp lời cảm ơn.
Nói xong, thấy Cố Nghiên vẫn bình thản ăn thịt, dường như không hề tức giận vì Triệu Tranh Vũ muốn đi chơi mà lơ là tu luyện.
Ở một góc khuất mà Cố Nghiên không nhìn thấy, cậu ta không vui mà bĩu môi.
Thật là vô vị, cậu ta cứ nghĩ Cố Nghiên sẽ tức giận. Như vậy cậu ta mới dễ dàng lôi kéo Triệu Tranh Vũ, làm hắn dần xa lánh Cố Nghiên.
Nhưng cũng không vội, cậu ta có rất nhiều thời gian.
Lâm Chân Chân đảo mắt, liếc nhìn Trần An đang quỳ ngoài sân, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng. Cậu ta ôn hòa hỏi, “Đại sư huynh, người quỳ bên ngoài phạm lỗi gì vậy? Đệ thấy mặt hắn bầm tím hết rồi, bên ngoài trời nắng to như thế, sao còn bắt hắn quỳ?”
Kiếp trước dường như cũng có chuyện Trần An bị phạt quỳ này.
Khi đó, y có ấn tượng rất tốt về Lâm Chân Chân, nên không chỉ cẩn thận giải thích Trần An đã phạm lỗi gì.
Khi xuống trấn Lạc Nhật, y còn vác Trần An ném xuống.
Mặc dù vậy, trong cuốn sách kia, Lâm Chân Chân vẫn than phiền với Triệu Tranh Vũ rằng y quá cứng nhắc, tính tình bạo ngược.
Phạt người mà không hề nể tình cũ.
Cậu ta nói Trần An đã chăm sóc linh điềm ở Tiểu Thương Sơn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, y không nên khắc nghiệt như thế.
“Thôi được.”
Cố Nghiên lười tốn nhiều lời với bọn họ.
Chờ khi đã gặm xong xương sườn, y ngước lên, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chân Chân. “Những chuyện không phải của ngươi thì đừng xía vào. Nếu muốn quản chuyện trong Tiểu Thương Sơn, thì chờ khi nào ngươi làm đại sư huynh rồi hẵng nói.”
Lâm Chân Chân bị mắng, sắc mặt có chút khó coi.
Vì Lâm gia và Thanh Dương chân nhân là cố nhân, vậy nên từ khi lên Tiểu Thương Sơn, cậu ta luôn được Thanh Dương chân nhân ưu ái.
Các đệ tử khác cũng đối xử với cậu ta rất thân thiện.
Họ nói chuyện hòa nhã, chưa bao giờ có ai tỏ vẻ lạnh lùng với cậu ta. Thái độ thẳng thừng của Cố Nghiên, cậu ta chưa từng chứng kiến bao giờ.
Triệu Tranh Vũ đang thất thần.
Thấy Cố Nghiên trách mắng Lâm Chân Chân, hắn vội vàng phụ họa, “Chân Chân chỉ thấy Trần An đáng thương quá, thuận miệng hỏi thăm vài câu thôi mà. Sư huynh hà tất phải gay gắt như thế. Với lại, Chân Chân nói cũng không sai, bên ngoài nắng gắt như thế, mặt Trần An đã bầm dập rồi, dù hắn có phạm lỗi thì cũng đã bị trừng phạt rồi. Huynh không nên bắt hắn quỳ dưới trời nắng nữa.”
Cố Nghiên nghe xong, bật cười một cách giận dữ.
Những việc tạp vụ ở Tiểu Thương Sơn, Thanh Dương chân nhân, người mê tu luyện, không bao giờ để tâm.
Triệu Tranh Vũ từ nhỏ cũng không có duyên với việc đó.
Hắn không quan tâm sản lượng linh điền là bao nhiêu, trong đó trồng loại linh thực gì, mỗi mẫu giá trị bao nhiêu. Cũng không hiểu gạo linh ở nhà ăn từ đâu mà có, hay khoản tiền 200 linh thạch hàng tháng đến từ đâu.
Hắn không biết tại sao y phải tốn 5 linh thạch mỗi tháng để thuê Trần An, cũng không lo lắng hậu quả của việc lơ là chăm sóc linh điền.
Triệu Tranh Vũ không thấy được sự lười biếng của Trần An, không thấy được sản lượng linh điền sụt giảm, không thấy được cây Bích Lĩnh Quả quan trọng bị sâu bệnh.
Hắn chỉ thấy khuôn mặt bầm dập của Trần An, thấy hắn quỳ dưới trời nắng gắt.
Và để bênh vực Lâm Chân Chân.
Triệu Tranh Vũ có thể không màng đúng sai, không cần biết nguyên nhân kết quả đã chỉ trích y không nên phạt Trần An.
Chậc chậc chậc, đây là sư đệ tốt mà y đã nuôi dưỡng.
Cố Nghiên mặt lạnh băng, “Cút đi, đừng bắt ta phải động thủ.”
Sắc mặt Triệu Tranh Vũ hơi biến sắc.
Hắn từ nhỏ đã bị Cố Nghiên đánh đòn, trong sâu thẳm tâm hồn hắn vẫn khắc sâu nỗi kính sợ đối với y.
Thấy y sát khí đằng đằng như vậy, hắn sợ y thật sự sẽ ra tay đánh người trước mặt mọi người.
Bị đánh nơi công cộng không chỉ đơn giản là đau thịt, khi đó sợ rằng hắn sẽ mất hết cả thể diện!
Triệu Tranh Vũ tin rằng y dám và sẽ làm như vậy.
Không dám nhiều lời, hắn sợ hãi kéo Lâm Chân Chân nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Khi đi ngang qua chỗ Trần An quỳ, Lâm Chân Chân lại như vô tình thở dài.
“Đại sư huynh ra tay thật độc ác...”
Triệu Tranh Vũ bất giác run rẩy, sau lưng lạnh toát, nhưng không dám tiếp lời hắn.
Sau khi ăn xong, Cố Nghiên trở về chỗ ở của mình.
Đó là một sân nhỏ, chỉ có ba căn nhà gỗ và một mảnh nửa mẫu linh điền được bao quanh bằng hàng rào tre. Mảnh linh điền được chia thành bốn khu vực, trồng lần lượt Linh Lung Hồng Đậu, Trì Trù Hoa, Tử Phong Linh Thảo và cây Úc Thanh Quả.
Tất cả đều là những loại linh thực tốt có thể tẩy gân phạt tủy, cường thân kiện thể.
Trong đó, Úc Thanh Quả là linh thực Huyền giai trung cấp, phẩm chất chỉ thấp hơn cây Bích Lĩnh quả trồng sau núi một chút.
Ba loại còn lại là linh thực Huyền giai cấp thấp.
Những linh thực có phẩm giai này đều cực kỳ quý giá, nhưng cũng rất khó chăm sóc. Chúng cần được cung cấp mộc linh khí tinh khiết, dồi dào hàng ngày để có thể phát triển khỏe mạnh, sớm ra hoa kết quả.
Cố Nghiên là đơn mộc linh căn, bẩm sinh đã thích hợp để chăm sóc linh thực.
Y lại tu luyện ⟨⟨ Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết ⟩⟩ đến mức lô hỏa thuần thanh, nên việc chăm sóc vài loại linh thực Huyền giai này rất dễ dàng. Những cây linh thực này đều là do y đã tốn rất nhiều tâm sức, trải qua biết bao gian khổ để tìm kiếm từ dãy núi Lạc Nhật. Thậm chí còn phải liều mạng với yêu thú canh giữ linh thực, suýt mất nửa cái mạng mới mang về nuôi trồng trong sân.
Với sự chăm sóc cẩn thận của y mỗi ngày, mỗi cây đều lớn lên vô cùng tươi tốt.
Tất cả những thứ này y đều chuẩn bị cho Ninh Sương Phong kết đan.
Vốn dĩ với mối quan hệ quen biết từ nhỏ, bầu bạn nhiều năm và sau này còn kết làm đạo lữ, tặng những thứ này là hoàn toàn thích hợp.
Nhưng bây giờ…
Cố Nghiên nhìn những cây linh thực tươi tốt trong sân.
Y đột nhiên không muốn tặng nữa.