Khi Cố Nghiên luyện kiếm trở về, trời đã sáng rõ, ánh nắng rực rỡ.

Cây cối vươn mình tùy ý, những tán lá lớn nhỏ đón lấy ánh mặt trời. Nhờ có linh khí trong lành nuôi dưỡng, lá cây đều xum xuê, rậm rạp. Vì thế, ánh nắng vàng rực vốn vô biên khi chiếu xuống quanh Cố Nghiên chỉ còn lại những đốm vàng vỡ nát lấp lánh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những đốm vàng ấy càng thêm lay động.

Chúng chiếu rọi rõ nét gương mặt của y, giọt mồ hôi trên thái dương còn chưa kịp khô, tinh khiết trong veo lăn xuống từ kẽ tóc đen nhánh, trượt qua sống mũi thẳng tắp rồi dừng lại ở khóe môi cong hoàn hảo. Giọt mồ hôi thấm vào vạt áo đã sờn cũ, nhuộm thành một đóa hoa đậm màu hơn một chút.

Trần An với vẻ mặt bồn chồn tìm đến y, nói cây Bích Lĩnh Quả ở sau núi hình như bị sâu, nhờ cậu xem thử nên xử lý thế nào.

Cố Nghiên dừng lại, khẽ nhíu mày, có chút không vui.

Trần An là người chuyên lo chuyện linh điền trên Tiểu Thương Sơn, hắn có Ngũ linh căn, tư chất rất kém, đến nỗi không có tông môn nào chịu nhận. Ngày trước khi Cố Nghiên thu hắn vào làm tạp dịch, chính là vì trong Ngũ linh căn của hắn, Mộc linh căn là mạnh nhất. Cố Nghiên đã truyền cho hắn bộ "Vạn Mộc Phùng Xuân Quyết" để phụ trách gieo trồng và chăm sóc linh điền sau núi cho tông môn.

Mỗi tháng Cố Nghiên cho hắn năm viên linh thạch.

Thế nhưng Trần An lại là người có dã tâm.

Những năm đầu lên núi hắn còn chịu khó, ngày nào cũng đi sớm về khuya, vùi mình ở sau núi để chăm sóc mấy chục mẫu linh điền rất chu đáo. Nhưng tình trạng đó không kéo dài được bao lâu. Chỉ mười năm sau, khi Trần An luyện khí thành công, hắn càng đắm chìm vào việc tu luyện, thường xuyên bỏ bê linh điền.

Đã nhiều lần khiến cho sản lượng linh thực sụt giảm. Có lần nghiêm trọng nhất, sản lượng của linh điền chỉ bằng một nửa so với bình thường! Khi đó Cố Nghiên đã nổi giận đùng đùng, phạt Trần An rất nặng, và bảo nếu không muốn ở lại Tiểu Thương Sơn thì mau cút đi.

Y có linh thạch, chẳng lẽ không thuê được người khác chăm sóc linh điền sao?

Trần An sợ hãi đến mức chỉ biết dập đầu lạy y, trán đỏ ửng, khóc lóc thảm thiết cầu xin y tha thứ và liên tục đảm bảo sau này sẽ không tái phạm. Cố Nghiên thấy hắn thật sự đáng thương, thái độ nhận lỗi cũng vô cùng thành khẩn nên chỉ phạt quỳ hai ngày rồi cho hắn tiếp tục làm việc.

Trần An chắc hẳn đã sợ hãi thật sự nên rất chăm chỉ trong một thời gian.

Thế nhưng, bản tính chỉ muốn tu luyện để trở nên mạnh mẽ của Trần An vẫn không thay đổi, còn sự lười biếng thì đã thành thói quen. Chỉ sau năm sáu năm, hắn lại ngựa quen đường cũ.

Thường thì phải bốn năm ngày hắn mới ra thăm ruộng một lần.

Sản lượng của đồng linh cũng bắt đầu giảm dần.

Cố Nghiên vốn ngại phải ngày nào cũng ra linh điềm kiểm tra nên mới thuê người, thấy tổng sản lượng không quá tệ thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chẳng quản nhiều nữa. Ai ngờ Trần An lại càng được đằng chân lân đằng đầu, ngày càng lộng hành.

Giờ lại dám để cây Bích Lĩnh Quả bị sâu ư!?

Trần An sợ y nhất, thấy mặt y lạnh tanh, hắn không kìm được run rẩy chân, lộ rõ vẻ sợ hãi. “Hôm qua khi tiểu nhân ra xem thì vẫn ổn, nào ngờ sáng nay vừa ra đã thấy sâu đầy cả cây. Tiểu nhân không dám chần chừ, vội đến thưa với đại sư huynh để tìm cách, kẻo Bích Lĩnh Quả năm nay lại mất mùa.”

Cố Nghiên lạnh mặt, đi về phía sau núi để xem tình hình cây Bích Lĩnh Quả.

Cây Bích Lĩnh Quả là bảo bối trấn phái của sư môn họ.

Linh thực từ trước đến nay được chia thành bốn bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi bậc lại có ba cấp là cao, trung, thấp. Cấp bậc càng cao thì càng quý hiếm, khó tìm và càng cần người chăm sóc tỉ mỉ. Việc nhổ cỏ, bắt sâu, bón phân đều không thể lơ là thì cây mới có thể xum xuê và ra quả bình thường.

Cây Bích Lĩnh Quả này thuộc huyền phẩm cao cấp. Cây trồng ở sau núi đã gần 50 năm, thân cây to lớn ba người ôm không xuể, cành lá sum suê, rợp bóng xanh tươi.

Vốn dĩ đó là một khung cảnh u tịch, thanh bình khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Những con ruồi nhỏ xíu chỉ bằng đầu kim châm, khéo léo ẩn mình giữa cành lá, ong ong vo ve ầm ĩ. Chúng nép mình giữa những tán lá sum suê và những trái Bích Lĩnh Quả hơi ngả vàng, phá tan vẻ thanh u yên lặng ban đầu, chỉ để lại tiếng ồn ào phiền nhiễu.

Cố Nghiên nhìn chằm chằm lũ ruồi trong lá, mặt mày xanh mét.

“Ngươi bảo đám ruồi này mới sinh sáng nay? Ngươi coi ta là kẻ ngốc không hiểu gì à, rốt cuộc đã bao lâu rồi ngươi không ra sau núi!?”

Ngay trước mắt y, cả cây đầy ruồi vo ve không ngớt.

Một số con thậm chí đã làm tổ trên lá, trứng ruồi cũng đã lấp ló sắp nở!

Làm sao giống một ổ sâu mới phát sinh chứ?!

Trần An thấy không thể giấu giếm được nữa, liền "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, hai tay liên tục tát mạnh vào mặt mình.

Hai bên má hắn sưng tấy, bầm đỏ.

Vừa khóc lóc vừa kể lể, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Đại sư huynh, là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân đáng chết, chỉ lo tu luyện mà quên mất phải chăm sóc cây. Xin đại sư huynh tha thứ cho tiểu nhân lần này, sau này Trần An nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ơn lớn của sư huynh.”

Hắn ta quả thực đã có kinh nghiệm, biết phải nhận lỗi xin tha trước tiên.

Cũng phải thôi, chuyện này đâu phải là lần đầu.

Cố Nghiên vẫn không hề mềm lòng.

Lười biếng là thói hư tật xấu, có một lần ắt có lần thứ hai. Trước đây là sản lượng đồng linh giảm còn dễ nói.

Nhưng cây Bích Lĩnh Quả bị sâu này là bảo bối trấn phái của Tiểu Thương Sơn.

Sư môn của họ không lớn, không giống những tông môn lớn có linh mạch lớn, vô số thiên tài địa bảo để dùng.

Thu nhập chính của họ chủ yếu đến từ linh điền.

Tiền chi tiêu hằng ngày của y, hai sư đệ và một sư muội đều dựa vào linh thạch bán từ Bích Lĩnh Quả. Sư phụ họ thỉnh thoảng ra ngoài thăm bạn bè, biếu tặng lễ vật cũng đều dùng Bích Lĩnh Quả để giữ thể diện.

Nếu sâu bệnh này không diệt trừ, họ sẽ có một năm khó khăn.

Vì thế, dù Trần An có tự hành hạ mình thảm hại đến đâu Cố Nghiên cũng không mảy may động lòng, giọng điệu lạnh băng: “Ta nhớ rõ năm đó khi ngươi mắc lỗi, ta đã nói với ngươi rằng nếu còn tái phạm, thì hãy tự cút khỏi Tiểu Thương Sơn. Trước mắt ta không dung túng kẻ lười biếng, không làm tròn bổn phận của mình. Ngươi xuống núi đi.”

Trần An không chịu, khóc lóc cầu xin cậu: “Đại sư huynh...”

Một công việc nhàn hạ, kiếm được năm linh thạch mỗi tháng như thế, nếu giờ hắn thật sự rời khỏi Tiểu Thương Sơn, sau này có đốt đuốc cũng khó mà tìm được!

Cố Nghiên tức giận vì cả cây đầy sâu bọ, mặt mày xanh mét, một tay rút kiếm ra khỏi vỏ, khí thế lẫm liệt: “Sao, ngươi còn muốn ta phải đưa ngươi xuống núi à?”

Y cũng không phải người có tính tình mềm yếu, đã nói là làm.

Trần An hiểu Cố Nghiên hơn ai hết, biết nếu mình còn dám nói thêm hai câu, chắc chắn sẽ bị Cố Nghiên vác lên ném xuống chân núi.

Hắn không dám nán lại lâu, khuôn mặt sưng đỏ nát bươm mà bỏ đi.

Đuổi Trần An đi, Cố Nghiên trước tiên ngồi xuống dưới gốc cây, lấy nước sạch và thuốc cầm máu trong túi trữ vật ra băng bó những vết phồng rộp chảy máu trên lòng bàn tay.

Ngày thường y luyện kiếm cần cù không ngừng nghỉ.

Lòng bàn tay thường xuyên bị cọ xát đến phồng rộp. Y không nỡ dùng đan dược quá đắt, chỉ cẩn thận dùng kim bạc chích vỡ, rắc thuốc bột lên rồi lấy băng gạc sạch băng bó lại, chờ nó tự đóng vảy và biến thành vết chai mỏng.

Y đã quen với việc này, rất nhanh đã xử lý xong vết thương mới rèn luyện kiếm xong. Y dùng răng cắn băng gạc và thắt nút ở mu bàn tay.

Sau đó, y vác trường kiếm, vài cú nhảy nhẹ nhàng lên cây.

Lũ ruồi nhỏ vo ve bay quanh cành lá tuy nhiều và phiền phức, nhưng đối với Cố Nghiên thì không phải là việc khó. Y luyện kiếm từ nhỏ, từ năm tuổi mỗi ngày vung 50 kiếm, cho đến bây giờ mỗi ngày vung 3 vạn kiếm.

Cả cây ruồi này vừa hay có thể dùng để luyện kiếm, rèn luyện thị lực. Y đứng vững giữa tán lá sum suê của cây Bích Lĩnh Quả, mỗi nhát kiếm đâm ra đều có thể khiến rất nhiều xác ruồi nhỏ rơi xuống như mưa muối, nhưng Bích Lĩnh Quả thì vẫn bình an vô sự, không hề bị ảnh hưởng bởi kiếm khí.

Diệt vài con ruồi thì đơn giản, cái khó là cả cây Bích Lĩnh Quả đều là ruồi.

Nhiều không đếm xuể, tiếng vo ve nối thành một chuỗi ồn ào. Cứ một nhát kiếm này lại có một nhát kiếm khác, không biết cần bao nhiêu nhát kiếm mới có thể diệt sạch ruồi. Vung kiếm liên tục không chỉ cực kỳ khô khan, mà chỉ một lúc sau cánh tay phải của y đã tê mỏi từng cơn. Xem ra việc đuổi ruồi này cũng giống như luyện kiếm, là một việc cực kỳ cần sự kiên nhẫn và thị lực.

May mắn thay, Cố Nghiên có thừa kiên nhẫn.

Y vẫn giữ vẻ bình thản, duy trì nhịp độ đều đặn vung hàng ngàn hàng vạn nhát kiếm trên cây Bích Lĩnh Quả.

Phải mất khoảng hai canh giờ y mới tiêu diệt sạch lũ ruồi.

Trong cành lá sum suê của cây Bích Lĩnh Quả, vẻ thanh u lại được khôi phục.

Mặt trời trên cao, vô số tia sáng vàng vỡ nát từ kẽ lá rọi xuống. Sợi linh lực cuối cùng trong cơ thể Cố Nghiên cũng đã cạn kiệt, toàn thân rã rời nằm trên một cành cây, được ánh nắng vàng dịu nhẹ lọc qua tán lá phơi ấm đến mức mơ màng buồn ngủ.

Nghĩ rằng đằng nào cũng không có việc gì, cậu dứt khoát nhắm mắt lại.

Linh khí ấm áp bồi bổ cơ thể, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Y thậm chí còn nằm mơ thấy một cơn ác mộng.

Đó là một cơn ác mộng rất thật.

Cảnh trong mơ mờ ảo đan xen, xa xưa mà không rõ nét.

Từ lúc cậu sáu tuổi bái sư vào Tiểu Thương Sơn, cho đến khi y bắt đầu đọc sách viết chữ, mò mẫm tu luyện rồi trở thành đại sư huynh của sư môn, được sư phụ giao phó trách nhiệm quản giáo các sư đệ sư muội vào sau, và xử lý mọi chuyện thế tục của tông môn.

Y và sư phụ cùng các sư đệ, sư muội xa cách, rồi ghét bỏ nhau.

Cuối cùng, y đã chết một cách đầy bi kịch.

Y chết vào một ngày tháng Tư tươi đẹp, rực rỡ như gấm vóc.

Vào đầu tháng Tư năm ấy, y trồng Hoả hoa ở sau núi.

Loài hoa này có cánh hoa lộng lẫy, nở rộ rực rỡ như lửa, được gọi là hoa đính ước. Y định vào lễ đính ước của mình sẽ trải khắp nơi những đóa Hoả hoa mang ý nghĩa "bên nhau lâu dài, nắm tay trọn đời". Y đã gieo hạt từ rất sớm.

Tỉ mỉ chăm sóc, cuối cùng thấy hoa nở rộ khắp cả sườn núi.

Nhìn cả sườn núi đỏ rực, mong chờ ngày đính ước diễn ra sau nửa tháng, y hiếm khi thấy lòng mình vui vẻ, khóe miệng khẽ cong lên.

Đúng lúc đó, vị hôn phu của hắn là Ninh Sương Phong đến Tiểu Thương Sơn tìm.

Cố Nghiên mừng rỡ, dẫn Ninh Sương Phong đi xem những đóa Hoả hoa mà hắn đã trồng. Vì ngày đính ước đã gần, y vui vẻ một cách lạ thường. Y không hề nhận ra ánh mắt chán ghét, khinh thường thoáng qua trong mắt Ninh Sương Phong khi thấy vạt áo dính bùn đất và mái tóc rối bù vì làm cỏ của mình.

Ninh Sương Phong đến để hủy hôn.

Nụ cười trên khóe miệng Cố Nghiên chợt tắt, niềm vui trong mắt cũng chuyển thành hoang mang. “Ngươi nói hủy hôn?”

Thái độ của Ninh Sương Phong rất kiên quyết. “Đúng vậy, hủy hôn.”

Cố Nghiên hoàn toàn ngỡ ngàng. “Vì sao?”

Sư phụ cậu và cha của Ninh Sương Phong là bạn thân, họ quen biết nhau từ nhỏ, thân thiết như ruột thịt. Từ năm 15, 16 tuổi, khi cả hai lần lượt Luyện Khí thành công, họ đã cùng nhau đi qua vô số hiểm địa, bí cảnh.

Trưởng bối hai bên thấy họ hợp tính, ăn ý phi thường, là những người có thể tin tưởng giao phó cả tính mạng, nên đã đề nghị: “Kết thành duyên vợ chồng, sau này dễ bề nương tựa, cùng nhau đi trên con đường tu tiên.”

Cố Nghiên cảm thấy rất tốt, Ninh Sương Phong cũng đồng ý.

Vì thế, họ hẹn ước khi cả hai cùng Kết Đan sẽ đính hôn. Ninh Sương Phong kết đan sau Cố Nghiên, khi hắn ta đang xung kích Kim Đan, Cố Nghiên đã gieo hạt Hoả hoa. Đợi đến khi Hoả hoa nở rộ khắp sau núi Tiểu Thương Sơn, Ninh Sương Phong lại đến hủy hôn mà không hề báo trước.

Thái độ hắn ta cực kỳ dứt khoát, nói: “Việc hôn nhân của chúng ta do trưởng bối định đoạt. Trước đây ta chưa gặp được người mình yêu nên cảm thấy sống cùng ngươi cả đời cũng không sao nên đã đồng ý. Nhưng giờ trong lòng ta đã có người khác, ta không muốn làm chuyện gì có lỗi với người ấy, vì vậy mới đến hủy hôn.”

Cố Nghiên cảm thấy phức tạp. “Ninh bá phụ nói sao?”

Hôn sự này do trưởng bối hai nhà đề nghị, giờ ngày đính ước đã định vào nửa tháng sau, thiệp mời cũng đã gửi đi khắp nơi.

Ninh Sương Phong muốn đơn phương hủy hôn, chắc chắn Ninh bá phụ sẽ không đồng ý.

Ninh Sương Phong cười như không cười, nói: “Ta biết ngay ngươi sẽ lấy cha ta ra để áp chế ta. Ta đã sớm làm giao dịch với cha, chỉ cần lần này ta kết thành Kim Đan Cửu Chuyển, cha ta sẽ không cản trở chuyện ta hủy hôn với ngươi.”

Kim Đan được chia làm mười phẩm chất, phẩm chất càng cao thì Kim Đan càng tốt, tiền đồ sau này cũng càng rộng mở. Khi Ninh Sương Phong kết thành Kim Đan Cửu Chuyển, y còn cố ý chuẩn bị một món quà mừng rất lớn.

Giờ đây, nghe Ninh Sương Phong nhắc đến, trong lòng y lại thấy châm chọc.

“... Nói cách khác, ít nhất nửa năm trước ngươi đã thích người khác?”

Kim Đan Cửu Chuyển không dễ kết thành, gia tộc họ Ninh đã chuẩn bị cho việc kết đan của Ninh Sương Phong mất hơn nửa năm.

Bọn họ đã sớm tính chuyện hủy hôn, nhưng lại không một ai nói với y.

Mặc kệ y vất vả ngược xuôi tìm kiếm linh thực, đan dược mà Ninh Sương Phong cần để kết đan, mặc kệ y vui vẻ mong chờ ngày đính ước, mặc kệ y đã gửi từng tấm thiệp mời đính ước đi khắp nơi.

Chỉ đến khi Ninh Sương Phong kết đan thành công, mới đến nói với y chuyện hủy hôn.

Bọn họ muốn hắn mất hết mặt mũi trước thiên hạ sao?!

Cố Nghiên đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận. Tình cảm mấy chục năm của y và Ninh Sương Phong, cùng nhau trải qua bao nắng gió, bao nhiêu lần đỡ nhau dậy khi toàn thân đẫm máu! Y luôn đối xử với Ninh bá phụ như sư phụ, như cha, chưa bao giờ thất lễ. Họ hủy hôn thì hủy hôn, tại sao không nói ra chuyện này sớm hơn?

Lại muốn dùng chuyện này để khiến y mất hết thể diện.

Để người đời sau lưng bàn tán, chỉ trích?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play