Thiếu niên khẽ bĩu môi tỏ vẻ tủi thân, mặt mày hơi cúi xuống ửng hồng. “Chẳng qua là ta lo lắng cho cánh tay đau của huynh thôi. Ngày trước, khi ta còn ở nhà cũng từng nghe cha dạy dỗ các huynh tỷ, việc tu luyện cần phải tuần tự tiệm tiến, điều tối kỵ là hấp tấp vội vàng, dục tốc bất đạt. Đâu có như đại sư huynh, ngày nào cũng bắt huynh dậy sớm tinh mơ để luyện kiếm, không cho phép gián đoạn, đúng là bất cận nhân tình.”

Cậu ta liếc nhìn vết thương trên tay đối phương, “Người thì sắp bị luyện phế đến nơi rồi.”

Thanh niên áo lam cố gắng nặn ra nụ cười, “Đại sư huynh cũng là tốt cho ta mà.”

“Không phải ta muốn nói xấu đại sư huynh, nhưng tính cách và thủ đoạn của huynh ấy quá cứng rắn! Bản thân là một kẻ cuồng tu luyện thì cũng thôi, tại sao lại bắt buộc huynh phải ngày ngày tu luyện cùng huynh ấy chứ? Trên đời này còn bao nhiêu chuyện hay ho, thú vị. Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi mới là chính đạo. Huynh ấy cứ ngày ngày ép buộc như thế, làm hại huynh ngay cả một chút thời gian thư giãn cũng không có. Huynh ấy đâu có nghĩ rằng quá cứng thì dễ gãy, cứ luyện như thế...”

Cậu ta liếc nhìn cánh tay của thanh niên áo lam, vẻ mặt không được tốt.

Nhị sư huynh mím chặt môi, vết thương ở cánh tay phải vẫn âm ỉ đau.

Hắn nhớ lại bao năm qua, bất kể là đông giá lạnh hay hè oi bức, hay cả những ngày tuyết rơi, mỗi ngày khi trời chưa sáng hắn đều bị bắt dậy sớm, cho dù muộn nửa khắc cũng sẽ bị mắng mỏ và phạt nặng.

Lời biện hộ cho đại sư huynh cứ nghẹn lại trong cổ họng, mãi không thốt ra được. Ánh mắt hắn cũng thêm vài phần u ám.

Thiếu niên xinh đẹp thấy vậy, khẽ nhếch khóe môi, tranh thủ thu dọn đồ đạc.

Hóa ra, để giành lấy những người mà Cố Nghiên quan tâm lại đơn giản đến thế sao.

Hai người nán lại dưới gốc cây hơn nửa canh giờ rồi cùng nhau rời đi.

Giữa những cành lá xum suê của cây Bích Lĩnh, Cố Nghiên trong không gian trắng xóa quỷ dị đã đọc xong cuốn sách và sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp trong lòng. Y mở bừng mắt.

Vẻ mặt y lạnh như sương, không chút gợn sóng.

Hai người vừa nói chuyện dưới gốc cây.

Thanh niên mặc áo lam, bị thương tay phải tên là Triệu Tranh Vũ, là nhị sư đệ của y. Vì từ nhỏ cha mẹ đều mất, người thân tuyệt giao nên khi mới 6 tuổi, hắn đã được sư phụ mang về, giao cho y chăm sóc.

Tương đương với việc Cố Nghiên đã một tay nuôi dạy hắn lớn.

Cố Nghiên đã đặt tên cho hắn, dạy hắn đọc sách, viết chữ.

Từ ăn mặc, ở, đi lại, mọi thứ đều cần Cố Nghiên tự tay lo. Y sợ đứa trẻ vì cha mẹ mới mất mà buồn bã trong lòng. Mỗi ngày y đều mang các món ăn ngon, đồ chơi nhỏ mua từ dưới chân núi về dỗ dành, sợ hắn không quen với cuộc sống ở Tiểu Thương Sơn.

Đến khi Triệu Tranh Vũ lên 8 tuổi, Cố Nghiên dẫn hắn vào con đường tu luyện.

Biết được thiên phú của Triệu Tranh Vũ không quá xuất sắc, tâm trí không kiên định, y với tư cách là sư huynh đã làm gương tốt, không sợ nắng mưa, ngày ngày dẫn hắn luyện kiếm, tu luyện.

Cuối cùng, vào năm Triệu Tranh Vũ 30 tuổi, y đã ép hắn lên được Trúc Cơ kỳ.

Triệu Tranh Vũ là người có Tam linh căn, chỉ tốt hơn Tạp linh căn một chút, nhưng 30 tuổi đã bước vào Trúc Cơ, ai nghe thấy mà không tấm tắc khen ngợi.

Cái gọi là "trời đãi kẻ cần cù" cũng chỉ như vậy.

Y tự nhận đã đối với Triệu Tranh Vũ như cha, như anh, tận tụy hết lòng.

Triệu Tranh Vũ đối với y cũng rất thân thiết, kính trọng, nghe lời. Bất cứ khi nào gặp chuyện gì, người đầu tiên hắn nghĩ đến không phải sư phụ, mà là y, người đại sư huynh này.

Đương nhiên, đó chỉ là chuyện của ngày xưa.

Kể từ khi tiểu sư đệ lên núi, Cố Nghiên cảm nhận rõ ràng Triệu Tranh Vũ đã xa cách với y không ít.

Nói về tiểu sư đệ Lâm Chân Chân, cũng chính là thiếu niên có gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn vừa rồi. Cậu ta là con trai của cố nhân sư phụ y. Vì từ nhỏ đã ốm yếu, không thể tu luyện công pháp của nhà mình, nên hắn vừa được đưa đến Tiểu Thương Sơn bái sư vào tháng chạp năm trước.

Gia đình họ Lâm không mong hắn thành tài, chỉ mong hắn lên núi tịnh dưỡng.

Là người xuất thân từ một gia tộc tu tiên, Lâm Chân Chân có vẻ ngoài tinh xảo, đẹp đẽ, khí chất ôn nhu như nước, trên người toát lên chút kiêu ngạo mà một người quê mùa không thể có được.

Cậu ta tiêu xài rộng rãi, lại giỏi kết hợp hương liệu và chế biến các món điểm tâm.

Vừa đến không bao lâu, cậu ta đã dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người trên Tiểu Thương Sơn, từ sư phụ cho đến Đinh Lục ở nhà bếp, hay Trần An làm ruộng.

Cố Nghiên cũng thích tiểu sư đệ có tính cách hoạt bát, khuôn mặt tươi tắn khi cười này.

Mỗi lần ra ngoài, y đều mang về một vài món đồ lạ hiếm thấy trên núi cho cậu ta.

Y có thể nhận ra Triệu Tranh Vũ thích Lâm Chân Chân.

Y chỉ nghĩ rằng Triệu Tranh Vũ đã lớn, biết rung động, có người trong lòng nên xa cách với y là điều bình thường.

Đến cả cha con ruột thịt cũng không phải lúc nào cũng không giấu giếm điều gì.

Với lại, Triệu Tranh Vũ và Lâm Chân Chân là sư huynh đệ, nếu cả hai đều yêu mến nhau, thành đôi thì cũng không có gì là xấu, nên y cứ để mặc.

Chỉ là không ngờ…

Khi ở riêng với nhau, Lâm Chân Chân lại dám trắng trợn châm ngòi mối quan hệ giữa y và Triệu Tranh Vũ.

Cứ như thể bốn chữ "châm ngòi ly gián" được viết thẳng lên mặt cậu ta vậy.

Thế nhưng Triệu Tranh Vũ lại không biết là không nhận ra, hay là trùng hợp bị những lời đó đánh trúng tâm lý, nghe xong cứ như đồng tình với những gì Lâm Chân Chân nói.

Thảo nào.

Cố Nghiên cười lạnh. Thảo nào từ khi Lâm Chân Chân đến Tiểu Thương Sơn, Triệu Tranh Vũ lại càng thêm xa cách với y.

Dần dần, họ trở nên xa lạ, đến mức gặp mặt cũng không nói nổi một lời.

Sau này, vì Lâm Chân Chân bị thai độc nên không thể tu luyện.

Bọn họ đã nhắm vào viên Kim Đan của y. Chính Triệu Tranh Vũ là người đã giả vờ tùy tiện, cho y uống ly trà tim sen có độc. Hắn đã cấu kết với sư phụ trói y lại, mổ đan điền, moi Kim Đan ra cho tiểu sư đệ sử dụng.

Sau khi bị ép lấy đi Kim Đan, Cố Nghiên đau đớn suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng mất máu quá nhiều mà chết.

Khi máu tươi trên người y dần chảy ra, cơ thể y cũng lạnh đi từng chút, không cách nào ngăn lại được.

Những đoạn ký ức cuối cùng trước khi y chết cứ luẩn quẩn trong đầu, vẫn còn tươi mới.

Cố Nghiên giãy giụa trong vũng máu, lòng đầy hoài nghi.

Y không hiểu, tại sao Triệu Tranh Vũ lại phản bội y.

Cho đến khi y chết.

Thần hồn không hoàn toàn tan biến, không hiểu sao lại quay trở về hiện tại. Trước đó, y còn từ trong không gian trắng xóa đọc được cuốn sách ghi lại cuộc đời của mình.

Thì ra y lại là vai phản diện bị vạn người ghét trong cuốn sách.

Theo những gì viết trong đó,

Triệu Tranh Vũ hận y là vì y đối xử với hắn quá hà khắc.

Lấy chuyện y bắt Triệu Tranh Vũ tu luyện làm ví dụ: bất kể là khi hắn mệt mỏi, bị thương chưa lành, hay khi ở thị trấn dưới núi có lễ hội đèn lồng, muốn cùng tiểu sư đệ xuống núi đi chơi, y đều bất cận nhân tình mà ép buộc Triệu Tranh Vũ phải tu luyện.

Triệu Tranh Vũ cảm thấy Cố Nghiên không thấu hiểu mình.

Chỉ có tiểu sư đệ Lâm Chân Chân là người ôn hòa và quan tâm hắn nhất, sẽ hỏi han hắn có mệt hay bị thương không. Sẽ cẩn thận bôi thuốc, băng bó vết thương cho hắn, sẽ nhớ khẩu vị món ăn hắn thích nhất và đặc biệt làm những món điểm tâm ngon miệng cho hắn.

Lâm Chân Chân còn vì hắn khen một câu nước sương Bích Lĩnh quả ngọt mà cố ý dậy sớm hái sương mai.

Gặp gỡ người ôn nhu, anh hùng cũng khó lòng vượt qua.

Hơn nữa, Triệu Tranh Vũ vốn không phải là người có tính cách chuyên tâm tu luyện.

Y tự cho rằng làm vậy là tốt cho Triệu Tranh Vũ, là vì tương lai của hắn. Nhưng trong mắt hắn, đó lại là sự nghiêm khắc, bức bách và bất cận nhân tình. Y càng tận tụy làm một đại sư huynh, Triệu Tranh Vũ lại càng từ tận đáy lòng chán ghét và xa cách y.

Ngược lại, hắn lại càng thân thiết với Lâm Chân Chân, người ôn nhu và quan tâm hắn.

Cùng với những lời "quan tâm an ủi, tâm sự tri kỷ" của Lâm Chân Chân, thảo nào Triệu Tranh Vũ có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến thế.

Cuối cùng, vì Lâm Chân Chân, hắn đã mổ Kim Đan của y.

Cố Nghiên đưa tay che lấy đan điền còn đau nhói, sắc mặt lạnh nhạt cười mỉa. Khóe mắt y hiện lên vẻ châm chọc sâu sắc.

Thật sự nực cười đến tột cùng.

Y đã tốn nhiều công sức như vậy để nuôi lớn một sư đệ, hắn không thân thiết với y thì thôi.

Y nuôi Triệu Tranh Vũ cũng không phải để mong hắn báo đáp.

Nhưng y không ngờ Triệu Tranh Vũ lại là một kẻ vong ơn bội nghĩa, quay lại cắn y một miếng.

Trách y mắt đã bị mù, không biết nhìn người, không phân biệt được tốt xấu!

Cố Nghiên phơi nắng hồi lâu mới cảm thấy cơ thể bớt lạnh.

Từ trên cây nhảy xuống, y đi về phía tiểu viện của mình.

Nếu không phải đã chết một lần, nghe Lâm Chân Chân nói xấu y sau lưng mà Triệu Tranh Vũ lại im lặng, như thể chấp nhận, y nhất định sẽ tức giận, chất vấn thẳng mặt Triệu Tranh Vũ.

“Ta đối tốt với ngươi, ngươi chẳng lẽ không thấy một chút nào sao? Hơn nữa, ta đốc thúc ngươi tu luyện, giúp ngươi tăng cao tu vi là bất cận nhân tình ư?! Chẳng lẽ ngươi muốn làm một kẻ vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng sao?! Lâm Chân Chân không cần ngày ngày khổ luyện là vì hắn sinh ra trong gia tộc tu tiên, có cha mẹ lo cho thiên tài địa bảo, đan dược, thậm chí là Kim Đan. Ngươi dựa vào cái gì mà dám không tu luyện? Ngươi định sau này đứng vững trong Tiên Minh bằng cách nào?!”

Nhưng y đã chết một lần.

Sau khi biết hành động của Triệu Tranh Vũ, tình cảm huynh đệ mà y dành cho hắn đã không còn. Y cũng lười tốn tâm tư nói những lời đó.

Sau này Triệu Tranh Vũ muốn gì, làm gì đều không còn liên quan đến y.

Có tâm tư đó, chi bằng tập trung tu luyện để nâng cao thực lực bản thân.

Cái vai đại sư huynh oan uổng này, y không làm nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play