Mặt y trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ngón tay run rẩy sờ lên bụng mình. Cơn đau dữ dội như bị con dao sắc nhọn mổ đan điền, Kim Đan bị kéo giật ra vẫn như giòi bám trong xương.

Từng cơn nhè nhẹ quấn chặt lấy người y, ăn sâu vào tủy.

Dù sờ thấy đan điền của mình bình yên vô sự, nguyên vẹn như ban đầu thì cảm giác đó cũng không hề biến mất.

Những đốm nắng vàng lấp lánh rơi trên vai, trên tóc y.

Rõ ràng là một ngày ấm áp, dễ chịu đến mức có thể sưởi ấm xương cốt, vậy mà Cố Nghiên chỉ thấy mình như rơi xuống hầm băng, toàn thân máu như đông cứng lại, lạnh lẽo như sắt thép.

Là một giấc mơ ư?

Cố Nghiên sắc mặt tái nhợt, tâm thần bất ổn.

Không đúng, y từ nhỏ đã tu luyện ở Tiểu Thương Sơn. Vì lòng không vướng bận, ít có tạp niệm nên từ khi Luyện Khí đến giờ y hiếm khi nằm mơ.

Với lại, vô duyên vô cớ…

Tại sao y lại có thể mơ một giấc mơ tàn nhẫn, đau đớn tột cùng như vậy?

Ngay cả khi vượt qua Kim Đan kiếp, ảo cảnh mà y gặp phải cũng không chân thật và kinh khủng đến thế.

Sư đệ xa cách, sư muội oán hận, vị hôn phu trong lòng có người khác và đòi hủy hôn. Sư phụ, người trước nay luôn đối tốt với y... lại tự tay mổ đan điền, lấy Kim Đan của y cho Lâm Chân Chân, mặc y nằm trên nền đất giãy giụa trong đau đớn.

Cuối cùng, y đã bị kéo chết vì quá đau đớn và mất máu quá nhiều.

Đây không phải là mơ, cũng không phải ảo cảnh.

Mơ và ảo cảnh đều có dấu vết, không thể chân thật đến mức này. Y có thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là ảo cảnh và đâu là sự thật.

Y tin rằng những chuyện đó đều là sự thật mà y đã từng phải trải qua!

Cố Nghiên ôm bụng, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Y như bị giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích. Trong đầu y, những sự việc trước khi y chết cứ như thước phim quay chậm, không ngừng lướt qua. Quá nhiều đau khổ và phẫn nộ dồn nén trong lòng khiến y hoa mắt, đầu óc quay cuồng một lúc. Một nửa thần thức bị kéo vào một không gian trắng xóa.

Y bình tĩnh lại, trong không gian đó, y nhìn thấy một quyển sách.

Cố Nghiên cẩn thận nhìn xung quanh, khi không thấy bất cứ nguy hiểm nào, y từ từ mở cuốn sách trước mặt.

Đột nhiên, y trợn tròn mắt.

Trong cuốn sách này, có tên của y!

Không chỉ có tên y - Cố Nghiên, mà còn có cả tên vị hôn phu Ninh Sương Phong, nhị sư đệ Triệu Tranh Vũ mà y đã chăm sóc từ nhỏ, sư muội duy nhất trong môn phái Thích Dung Dung,

Cùng với sư phụ Thanh Dương chân nhân và... Lâm Chân Chân.

Cố Nghiên kinh ngạc, mở từng trang sách ra, đọc ngấu nghiến như người chết đói.

Chẳng biết đã qua bao lâu, y nghe thấy tiếng nói chuyện vọng đến.

Đó là một giọng nói cực kỳ êm tai, trong trẻo như chim hoàng oanh hót trong ngày xuân. “Nhị sư huynh, vết thương của huynh đỡ hơn chút nào chưa?”

"Sắp khỏi hẳn rồi." Người được hỏi là một thanh niên mặc áo lam.

Hắn chẳng hiểu sao lại bị thương ở tay phải, dùng một dải băng gạc trắng quấn chặt, cố định treo trên cổ. Trông mặt hắn cũng có chút thiếu máu.

Hai người dắt tay nhau đến, trông vô cùng thân thiết.

Dường như bị ánh nắng chói chang làm chói mắt, họ thấy dưới gốc Bích Lĩnh quả mát mẻ hơn những chỗ khác nên cùng ngồi xuống cạnh bàn đá.

Người mở lời trước, một thiếu niên có dáng người hơi thấp và khí chất ôn hòa, mỉm cười. Thiếu niên lấy từ chiếc giỏ tre ra trà bánh, “Đây là bánh dâu tằm pha lê và bánh hạnh nhân ta mới làm, nhị sư huynh nếm thử xem.”

Hai loại bánh đều có hình thức mới lạ, tinh tế, được bày trên chiếc đĩa sứ trắng ngà, tô điểm cho chiếc bàn và khung cảnh xung quanh thêm phần đẹp mắt.

Chỉ nhìn thôi đã thấy thơm ngon, hấp dẫn.

Người được gọi là nhị sư huynh lại không động đũa.

“Nhị sư huynh, sao huynh không ăn đi?”

Thiếu niên với vẻ mặt ngây thơ hỏi,như thể lúc này mới chú ý đến cánh tay phải bị cố định trước ngực của hắn.

Đôi mắt hạnh nhân ngập nước, thoáng vẻ áy náy.

Ngay sau đó, cậu ta lộ ra vẻ đau lòng, cố tình hạ giọng thật nhẹ nhàng và êm tai. “Xin lỗi, đệ quên mất cánh tay phải của huynh bị thương, bất tiện cử động. Để đệ gắp đút cho huynh ăn nha.”

Vừa nói, cậu ta vừa cầm đôi đũa tre gắp một miếng bánh dâu tằm pha lê, đưa đến bên miệng đối phương. Mắt hắn cong cong, cười tươi như hoa. “Nếm thử đi, ta nhớ huynh vốn không thích ăn ngọt nên cố tình chỉ cho nửa phần đường sương vào thôi, vị hẳn là vừa vặn, ngọt thanh.”

Thái độ này có vẻ quá đỗi thân mật.

Thanh niên áo lam nhìn bàn tay đang cầm đũa, da trắng nõn, mềm mại như ngọc, lại mang theo một mùi hương rất lạ, dễ chịu. Hắn có chút không tự nhiên, cố nén lại ăn miếng bánh dâu tằm vào miệng. Khuôn mặt tuấn tú ửng lên một vệt đỏ, hắn nuốt trọn miếng bánh, gương mặt nóng bừng, lảng tránh ánh mắt mềm mại ngập nước của thiếu niên.

Trong miệng, hắn khen ngợi: “Hương vị rất tuyệt.”

Thiếu niên cười khẽ nói: "Sư huynh còn chưa nếm thử kỹ càng, làm sao biết có ngon hay không. Để đệ đút cho huynh thêm hai miếng nhé, nhớ nếm thật cẩn thận. Có chỗ nào chưa vừa ý, nhớ nói ra để sau này đệ còn sửa lại." (Edit tới đây gớm quá 🥲 đang được em gái đút bánh phải vội ngậm miệng lại không ăn nữa)

Nói rồi, cậu ta lại cầm một miếng bánh dâu tằm pha lê đưa đến bên miệng hắn.

Cứ thế, một người đút, một người ăn.

Chẳng mấy chốc đĩa bánh dâu tằm đã hết sạch. Thiếu niên lại bưng chén hạnh nhân tô bằng sứ mạ vàng, từ từ đút cho người được gọi nhị sư huynh ăn nửa chén.

Lúc này thiếu niên mới vừa lòng thu tay, cất chén đũa vào giỏ tre.

Nhìn thấy khóe miệng của nhị sư huynh không cẩn thận dính một chút thức ăn, cậu ta mỉm cười rồi chỉ vào khóe miệng của mình.

“Nhị sư huynh, chỗ này cần lau một chút, có dính bẩn rồi.”

Nhị  sư huynh cuống quýt lấy khăn lau.

Thế nhưng, tay phải của hắn đang bị băng gạc quấn chặt, cố định trước ngực. Tay trái vốn không quen dùng, loay hoay mãi trong tay áo vẫn không tìm được khăn.

Thấy vậy, thiếu niên với vẻ ngoài tươi tắn, chống tay lên má, khẽ thở dài.

Cậu ta nghiêng người tới gần, lau sạch khóe miệng cho đối phương. Rồi như vô tình, hắn than thở một câu: “Đại sư huynh làm vậy thật quá đáng, sao có thể làm huynh bị thương thành ra nông nỗi này.”

Nhị sư huynh bị hành động thân mật bất ngờ của cậu ta làm đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, nhỏ giọng phản bác: “Là ta mất tập trung khi giao đấu nên mới bị thương, không thể trách đại sư huynh được.”

"Ta biết ngay là huynh sẽ không trách đại sư huynh mà." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play