Khi thấy sắc mặt Cố Nghiên thay đổi, Ninh Sương Phong tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Cố Nghiên, ngươi cũng đừng giả vờ trước mặt ta. Chuyện Ninh gia muốn hủy hôn, cha ta đã nói qua với sư phụ ngươi từ lâu. Ta không tin sư phụ ngươi chưa từng nhắc đến với ngươi. Ngươi biết rõ lòng ta đã có người khác, sẽ không đính ước với ngươi, vậy mà vẫn đi rêu rao chuyện của chúng ta cho thiên hạ đều biết, hại ta bị người ta chỉ trỏ. Ngươi không thể tự biết xấu hổ một chút hay sao, nhất định phải để ta tự mình tới Tiểu Thương Sơn xé toạc mặt thì mới chịu hủy hôn sao?!”
“Ta không so đo với ngươi đã là rộng lượng lắm rồi!”
Ninh Sương Phong giận dữ, hất tay áo, “Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng có bám riết lấy chuyện hôn sự của ta nữa.”
Hắn nhìn Cố Nghiên, người vừa từ linh điền về, chỉ mặc một chiếc áo ngắn bằng vải thô màu xám trắng, toàn thân vẫn còn dính đầy bùn đất đen ngòm. Trong mắt hắn là sự chán ghét không hề che giấu. “Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ đi, có khác gì những kẻ nông dân bẩn thỉu chỉ biết trồng trọt mưu sinh đâu?! Ngươi ngay cả một sợi tóc của người ấy cũng không bằng!”
Nói rồi y quay người bỏ đi, như sợ Cố Nghiên không cam lòng mà giữ lại.
Cố Nghiên không cản.
Thực ra, trước sự vội vã đến rồi lại đột ngột rời đi của Ninh Sương Phong, lòng y như bị đổ một bình ngũ vị.
Chua, ngọt, đắng, cay, mặn lẫn lộn, cảm giác trống rỗng dâng lên.
Y đã từng nghĩ Ninh Sương Phong và y hợp tính, tâm đầu ý hợp, hai người đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió.
Dù sau này đường tu tiên còn dài, họ vẫn có thể nắm tay đi tiếp.
Vậy mà không biết từ bao giờ…
Trong lòng Ninh Sương Phong, y lại trở thành một kẻ không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn?
Và chẳng khác gì những nông dân chỉ biết làm ruộng mưu sinh.
Nông dân làm ruộng có gì sai? Y tự mình chăm sóc linh điền, muốn trồng đầy một sườn núi Hoả hoa cho lễ đính ước của mình có gì sai?
Thật sự y nghĩ mãi không ra.
Nhưng có một câu Ninh Sương Phong nói không sai, sư phụ y chưa bao giờ đề cập đến chuyện Ninh gia có ý định hủy hôn.
Y hoàn toàn không biết gì về việc này.
Nếu không, y đã chẳng đi phát thiệp mời.
Y dù sao cũng là một Kim Đan, cũng có sĩ diện.
Bị bỏ lại một mình, Cố Nghiên cảm thấy lòng rối bời, đầu óc trống rỗng.
Đứng trong biển Hoả hoa đỏ rực cả một sườn núi hồi lâu, Cố Nghiên vẫn không thể hiểu nổi. Y và Ninh Sương Phong đã qua lại nhiều năm như vậy, đều ngầm hiểu rằng tương lai họ sẽ trở thành đạo lữ.
Vậy mà tại sao Ninh Sương Phong lại đột nhiên nói trong lòng đã có người khác?
Điều khiến y khó hiểu hơn cả là, vì sao sư phụ lại giấu y chuyện này?
Không thể lý giải, y đành đi tìm sư phụ để hỏi cho ra lẽ.
Sư phụ và nhị sư đệ của y đang thấp giọng nói chuyện trong phòng. Thấy y đến, nhị sư đệ Triệu Tranh Vũ như tiện tay, rót một chén trà tim sen hơi đắng đưa cho y. “Sư huynh, có chuyện gì thì uống chén trà rồi hãy nói cũng chưa muộn.”
Cố Nghiên không hề đề phòng, nhận lấy chén trà uống cạn một hơi.
Đang định mở lời hỏi chuyện hủy hôn rốt cuộc là thế nào, y chợt cảm thấy trước mắt mờ đi.
Ngay sau đó, y ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Khi tỉnh lại, tác dụng của thuốc vẫn còn, toàn thân y mềm nhũn, bị xích sắt trói chặt tứ chi, cố định vào một cây cột.
Sư phụ y, Thanh Dương chân nhân, cầm một con dao găm, đứng trước mặt tùy ý múa may. Tay áo rộng của ông phất qua, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao lóe lên trước mắt y.
Mũi dao lạnh như tuyết, hờ hững vẽ vòng trên bụng y, như sắp đâm vào da thịt.
Cố Nghiên sợ đến hồn bay phách lạc. “Sư phụ!”
Thanh Dương chân nhân ngước mắt nhìn y, ánh nến trong phòng chập chờn, soi rõ đôi mắt ấy. Ngoài vẻ dịu dàng và từ ái thường ngày, còn pha lẫn một chút lạnh lẽo và áy náy: “Nghiên Nhi.”
Mũi dao sắc lạnh vẫn tì vào đan điền của y không buông. Thanh Dương chân nhân thấy ánh mắt y kinh hãi, khẽ thở dài. “Ta vốn cũng không nghĩ sẽ đi đến bước đường này, vì con là đệ tử ta yêu thích và đắc ý nhất. Nhưng vi sư không còn cách nào khác... Con cũng biết Chân Chân vì thai độc trong người mà không thể tu luyện. Trừ phi tìm được một viên Kim Đan sạch sẽ để tái tạo gân cốt và linh mạch cho nó, nếu không đời này nó sẽ tầm thường vô vị, trăm năm sau sẽ hóa thành nắm xương khô.”
Cố Nghiên trợn tròn mắt, kinh ngạc tột cùng, không thể tin được người trước mặt lại là sư phụ của y.
Giả thôi đúng không?
Là ảo giác đúng không?
Không lẽ chén trà tim sen kia có trộn thêm thuốc gây ảo giác?!
Nếu không thì làm sao một người có tính tình hiền lành, hiền hậu, lại yêu thương y từ nhỏ như sư phụ, có thể nảy sinh ý định mổ đan điền, lấy Kim Đan của y cho người khác!
Chuyện này không thể nào, sư phụ tuyệt đối sẽ không đối xử với y như thế!
Y không tin!
Y không tin sư phụ lại làm chuyện như vậy.
Thanh Dương chân nhân thấy vẻ mặt của y như thế, ánh mắt càng thêm áy náy. Miệng vẫn khẽ khàng khuyên nhủ: “Tiểu sư đệ của con từ nhỏ đã ốm yếu, thân hình gầy gò. Nghiên Nhi chẳng phải là người yêu thương nó nhất sao, chắc chắn sẽ không đành lòng nhìn Chân Chân không thể tu luyện, chỉ có thể sống một đời tầm thường vô vị, đúng không?”
Cố Nghiên hoảng hốt lắc đầu, “Không...”
Y xem Lâm Chân Chân như tiểu sư đệ ruột thịt, đương nhiên sẽ tận tâm dạy dỗ, yêu thương hết mực. Y cũng rất tiếc nuối khi Lâm Chân Chân không thể tu luyện, thậm chí còn định tìm nguyên liệu Duyên Thọ Đan để nhờ luyện đan sư luyện cho Lâm Chân Chân một chút.
Nhưng điều đó không có nghĩa là y sẽ tự nguyện nhìn đan điền của mình bị mổ, Kim Đan bị lấy đi chỉ để tạo cơ hội tu luyện cho Lâm Chân Chân.
Lâm Chân Chân không thể tu luyện thì vẫn có thể sống an nhàn mấy chục năm.
Còn nếu y mất Kim Đan... Y có thể sẽ chết ngay tại chỗ vì đau đớn! Cho dù may mắn sống sót, thì sau này cũng sẽ đau ốm triền miên, không có kết cục tốt đẹp!
Y đã làm sai điều gì mà phải rơi vào hoàn cảnh như thế này chứ?
“Không, đừng...”
Y giãy giụa gào thét, muốn cầu xin sư phụ tha cho mình.
Thanh Dương chân nhân không có ý định cho y cơ hội đó, ông vung tay phong bế miệng lưỡi của y.
Thái độ giãy giụa, phản kháng của y dường như khiến Thanh Dương chân nhân không vừa lòng. Ánh mắt áy náy bỗng tan đi, thay vào đó là chút bất mãn: “Con trước nay luôn là người vâng lời nhất, sao hôm nay lại ồn ào không hiểu chuyện như thế?”
Cố Nghiên sững sờ, kinh hãi đến ngây người!
Giờ sư phụ không màng đến tính mạng của y, muốn moi Kim Đan của hắn ra để cho người khác dùng, lại còn trách y giãy giụa vì muốn sống là không đủ vâng lời sao?!
Trên đời này làm gì có cái lý lẽ như vậy!
Y tuyệt vọng nghĩ, tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này.
Thanh Dương chân nhân đã quyết định, siết chặt con dao găm trong tay.
Vẻ mặt lạnh lùng như sương tuyết, ông giơ tay vung xuống!
Cơn đau buốt nhói dữ dội khiến Cố Nghiên bật khóc nức nở. Tứ chi không kìm được mà co quắp lại, cả người run rẩy không ngừng vì đan điền bị mổ, Kim Đan bị lôi ra.
Trên cây Bích Lĩnh Quả, Cố Nghiên đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy.
…
Một chương quá mức dài á mọi người, nên tui bắt buộc phải chia ra thành 2. Mà tui không biết chia chương cho đều nên có khi chương dài chương ngắn, mọi người chịu khó đọc nhen 🥹🫶