Tục ngữ có câu: “Bệnh đến như núi đổ, bệnh lui như kéo tơ.”
Vương Nhạc Dao sau khi tỉnh lại, bệnh cũng dần thuyên giảm, chỉ là thân thể vô lực, ngực thường xuyên buồn bực, thỉnh thoảng ho khan, chỉ có thể tĩnh dưỡng trên giường. Hứa Tông Văn lại đích thân tới phủ, điều chỉnh lại phương thuốc.
Phải biết Thượng Dược cục phụng ngự vốn là tứ phẩm quan, xưa nay chỉ hầu hạ bệ hạ. Nay vì nàng mà nhiều lần qua lại Vương phủ, đủ thấy Vương gia đã có thể diện cỡ nào.
Về phần Vương Xu Cẩn, nàng bị phạt đưa ra ngoại thành tư quá một năm, không được vào kinh. Trong thời gian này, không cho mặc hoa phục, không cho hầu hạ, càng không được người trong trang gọi là nương tử. Vương Duẫn quyết ý để nàng nếm đủ khổ sở mà nhớ kỹ giáo huấn. Sau này cũng nhờ Khương Loan cầu tình, mới cho Trúc Vận theo bên cạnh chiếu cố.
Nhị nương tử vốn tính toán tham gia xuân yến, tranh cử Lâm Xuyên vương phi, xiêm y còn chưa kịp mặc, đã bị đưa ra khỏi đô thành trong đêm. Nàng khóc đến mức thắt ngực đau nhói.
Trúc Quân thở dài:
— May mắn nương tử không cùng nhị nương tử trở thành chị em dâu. Nếu thật như thế, e rằng trong cung ngoài phủ đều chẳng có ngày an bình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT