Trúc Quân đã hầu hạ nương tử mấy ngày liền, thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng chẳng còn bao nhiêu. Nghe tin bệ hạ tự mình giá lâm, nàng không dám chậm trễ, vội vàng đến thính đường dẫn lối. Trong lòng nàng vốn hận bệ hạ đã ngang ngược cắt đứt nhân duyên của nương tử, song nay người chịu hạ mình đến thăm, cũng đủ để thấy nương tử được đặt ở vị trí quan trọng trong lòng hắn, điều ấy ít nhiều khiến nàng được an ủi.
Nương tử ở Vương gia nhiều năm, ngoài lúc có chủ quân để mắt, nào từng có ngày sống thật yên ổn, nào từng được người coi trọng? Tất cả Trúc Quân đều nhìn thấy, thương xót vô cùng.
Tiêu Diễn hôm nay đến cửa, vốn muốn gõ một tiếng cảnh tỉnh Vương Duẫn. Nhưng đã tới rồi, sao có thể quay đi mà chẳng nhìn đến nữ tử Vương thị? Thế là hắn theo chân Trúc Quân, vòng vèo qua nhiều lối nhỏ, cuối cùng tới Thấm viên. Nơi này nằm hẻo lánh, càng thấy rõ thân phận nàng trong phủ vốn chẳng được xem trọng. Khác nào trong cung, kẻ được sủng ái thì ở gần chính điện, kẻ bị lạnh nhạt thì dời vào chốn khuất, để khỏi vướng mắt thánh thượng.
Tiêu Diễn đã dần hiểu ra, vì sao trên người nàng luôn toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách như gió sương ngàn dặm.
Theo lễ, tùy tùng vốn phải dừng lại bên ngoài, nhưng Tô Duy Trinh vẫn cương quyết theo vào. Hắn lo chủ thượng lâu năm chinh chiến, chỉ quen kề cận nam nhân, nay đối diện nữ tử yếu mềm, e có phần thô lỗ. Hắn đi theo, ít nhiều cũng để nhắc nhở một hai câu.
Trúc Quân khẽ vén rèm châu, dịu giọng thưa:
— Bệ hạ, xin cẩn thận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play