Ở phim trường bên cạnh của Cửu Ca, Khâu Hồng Quang không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. 

Cậu ta và Nhiễm Tinh đã đấu với nhau không ít lần, lần nào cậu ta cũng là kẻ chiến thắng. 

Đây là lần đầu tiên Khâu Hồng Quang bị Nhiễm Tinh đánh bại hoàn toàn.

Lâu ca…

Khâu Hồng Quang cắn chặt răng. 

Nếu không có Lâu ca, Nhiễm Tinh căn bản không có khả năng trở mình.

Nhưng lần này, không chỉ trở mình thành công, Nhiễm Tinh còn rũ bỏ được mọi tai tiếng trong quá khứ. 

Nhiễm Tinh đã trở thành một minh tinh trong sạch, đáng được yêu thích. 

Những tin đồn ác ý từng bủa vây Nhiễm Tinh, sau màn phản công mạnh mẽ từ Tinh Thần ảnh thị, đã biến mất không tăm tích.

Tất cả mưu tính mà Khâu Hồng Quang từng dày công chuẩn bị, giờ chẳng còn giá trị gì. 

Ngay cả bản thân cậu ta, cũng trở thành trò cười trong miệng cư dân mạng.

 “Liếm cẩu”, “muốn gả vào hào môn”, “bạch liên hoa”, “tu hú chiếm tổ”…

Tất cả những gì cậu ta từng dùng để bôi nhọ Nhiễm Tinh, nay lại đổ hết lên đầu mình.

Khâu Hồng Quang cảm thấy như thể mình và Nhiễm Tinh đã hoán đổi vị trí.

Những gì cậu ta đang có, đều là nhờ dựa vào Nghiêm gia. 

Nhưng giờ đây, ánh mắt của Nghiêm Nguy Lâu đã chuyển hướng nhìn về phía Nhiễm Tinh, cậu ta lập tức mất hết ưu thế.

Nhiễm Tinh sẽ đạp lên đầu cậu ta mà đi lên.

Khâu Hồng Quang siết chặt tay, cố gắng điều hòa nhịp thở đang hỗn loạn:

 “Không thể nào... Tinh Thần ảnh thị chỉ là công ty nhỏ, sao có thể so với Nghiêm gia được?”

Khâu Hồng Quang lẩm bẩm, nhưng không tài nào dập được nỗi hoảng loạn trong lòng.

 “Mình còn có chú Nghiêm, còn có dì Nghiêm... Họ thích mình như vậy…”

 

---

Đồ đệ của Chu Tịch Sơn tên là Đồng Chiêu, dáng người gầy gò, da trắng, luôn đeo một cặp kính đen hơi lạc hậu. 

Tính cách hướng nội, ít nói. 

Nhưng khi bắt đầu quay phim, hắn lại trở nên vô cùng nghiêm túc, thái độ cẩn trọng đến từng chi tiết. 

Dưới sự điều hành của hắn, mọi bộ phận trong đoàn đều chuyên nghiệp hẳn lên, hoàn toàn khác xa với tác phong uể oải trước kia.

Về phần Nhiễm Tinh, cậu không hề bị ảnh hưởng bởi vụ việc của Kiều Khánh Sinh. 

Trái lại, càng nhập vai sâu sắc hơn, như thể muốn dồn hết tinh thần để chứng minh điều gì đó.

…rồi cậu bị mắng.

 “Nhân vật này vốn là kiểu nhẹ nhàng mà có sức nặng, tính cách thuần khiết tự nhiên. Cậu diễn thế này... có phần quá đà.”

Giọng Đồng Chiêu rất nhẹ nhàng, nhưng lời góp ý lại đánh trúng điểm yếu.

Nhiễm Tinh im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu, ánh mắt dời đi. 

Khi quay lại, màn thể hiện rõ ràng tự nhiên hơn nhiều.

Lận Hàn Xuyên đứng cạnh nhà sản xuất theo dõi từ xa. 

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nhà sản xuất đã gầy đi thấy rõ.

 “Diễn viên nhỏ này có chút linh khí.” Người nọ nói.

Lận Hàn Xuyên gật đầu:

 “Chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng bù lại có cảm giác tốt.”

Sau scandal lớn của Kiếm Tiên, đoàn phim ai cũng hạ quyết tâm phải quay ra sản phẩm chất lượng để vớt vát danh tiếng. 

Ai nấy đều hừng hực khí thế, hầu như ngày nào cũng dính chặt ở phim trường.

Sau vài ngày quan sát, thấy mọi việc dần vào guồng, Lận Hàn Xuyên an tâm giao toàn bộ công việc đoàn phim lại cho nhà sản xuất. 

Bản thân anh bắt đầu chuẩn bị cho bộ điện ảnh đầu tiên của Tinh Thần ảnh thị.

Đạo diễn là Chu Tịch Sơn, quay phim, đạo diễn võ thuật, biên tập và kỹ xảo đều là những người đứng đầu trong giới. 

Chỉ còn hai vị trí trống: phó đạo diễn và giám đốc mỹ thuật.

Hai vị trí này, là Lận Hàn Xuyên cố ý để dành cho Diệp Văn Tuấn.

Diệp Văn Tuấn nay đã hơn bảy mươi, là tượng đài sống của nền điện ảnh quốc nội. 

Ở thời kỳ điện ảnh còn hoang sơ, ông đã dùng kỹ thuật quay thần kỳ cùng màu sắc rực rỡ để kể lại những câu chuyện quỷ thần đặc trưng của Hoa Hạ, chinh phục khán giả trong và ngoài nước.

Tuổi già khiến ông dần lui khỏi ánh đèn sân khấu, trở thành ký ức tuổi thơ của cả một thế hệ, một dấu ấn của thời đại đã qua.

Diệp Văn Tuấn là người cực kỳ bảo thủ, không giống như Chu Tịch Sơn kẻ luôn phá vỡ lối mòn. 

Lận Hàn Xuyên phải trằn trọc nhờ người truyền thiếp mời, rồi đích thân cung kính mang lễ vật đến cửa.

 “Diệp lão.” Lận Hàn Xuyên dâng lễ vật, thuận miệng tâng bốc một câu

 “Ngài vẫn mạnh khỏe như xưa, dáng dấp không khác trong trí nhớ của vãn bối là bao.”

 “Già rồi, làm sao sánh được với đám người trẻ tuổi các ngươi.” 

Diệp Văn Tuấn nhấp một ngụm trà, hờ hững liếc nhìn đồ vật trong tay Lận Hàn Xuyên, ánh mắt chợt khựng lại:

 “Đây là...?”

Lận Hàn Xuyên chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

Diệp Văn Tuấn dè dặt tiếp nhận cuộn tranh, lấy kính lúp cẩn thận xem xét, sau một lúc mới ngẩng đầu nói: 

 “Thi Tiên chỉ để lại một bức thư họa, giờ được lưu giữ trong viện bảo tàng. Cái này… chắc là bản sao rồi.”

Lận Hàn Xuyên điềm đạm đáp: “Ta lấy được từ hậu nhân của Thi Tiên. Thật hay giả, vãn bối cũng không phân biệt nổi.”

Diệp Văn Tuấn cau mày, cúi đầu tiếp tục tỉ mỉ quan sát. 

Sau nửa giờ, ông mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: 

 “Thư pháp tiêu sái, bút lực phóng khoáng, nếu là bản sao, cũng là một bản sao tuyệt hảo.”

Lận Hàn Xuyên còn chưa kịp nói gì, hệ thống trong đầu đã nhảy dựng lên.

 “Ký chủ! Ngươi còn chưa kiếm được điểm cốt truyện, mà đã tiêu hơn 100 điểm để mua bức thư họa này! Lão già kia còn dám nói là giả!”

Hệ thống căm phẫn gào lên:

 “Mau nói với ông ta! Đây là thủ bút thật của Lý Bạch!”

 “Kia thật đúng là tiếc nuối.” Lận Hàn Xuyên làm như chẳng hề để tâm, khẽ thở dài, rồi bước lên một bước, định lấy lại bức thư họa: 

 “Vãn bối kiến thức nông cạn, bị người gạt rồi. Thật xấu hổ. Nếu vậy thì không quấy rầy Diệp lão thêm, xin cáo từ…”

Diệp Văn Tuấn theo bản năng giữ tay anh lại, hơi lúng túng ho khẽ: 

 “Nếu thật là thủ bút, vậy quá quý giá, ta cũng không dám nhận. Nhưng nếu là bản sao… thì lại quá kém cỏi, không đáng để làm lễ gặp mặt.”

Lận Hàn Xuyên giả vờ do dự:  

 “Vãn bối muốn mời Diệp lão xuất sơn, lại chỉ dâng một bức thư họa bản sao, đúng là không chu đáo.”

Diệp Văn Tuấn trầm ngâm giây lát, hỏi:

 “Ngươi muốn quay phim gì?”

 “Nhiều năm trước, Diệp lão từng đạo diễn Thục Đạo Nan, vãn bối muốn làm một bộ tương tự.” 

Lận Hàn Xuyên thuận thế thu tay về, chậm rãi nói tiếp

 “Vãn bối muốn làm một bộ phim điện ảnh thuộc về chính chúng ta.”

Ánh mắt Diệp Văn Tuấn bỗng trở nên sâu xa. 

 “Cậu dã tâm quá lớn.”

Năm xưa, ông cũng từng có giấc mộng như vậy, muốn làm một bộ thần thoại điện ảnh lãng mạn và tráng lệ, để người nước ngoài phải nhìn nhận rằng, dù Hoa Hạ tụt hậu về kỹ thuật, nhưng vẫn có nội hàm và truyền thuyết không thua kém bất cứ nền văn minh nào.

Đáng tiếc, Thục Đạo Nan khi ấy vừa thất bại về doanh thu, vừa thất bại về tiếng vang. 

Không những không vươn ra quốc tế, mà ngay cả trong nước cũng chẳng ai đoái hoài. 

Cuối cùng, phim không có phần hai.

 “Phim thương mại đặc hiệu cần đầu tư khổng lồ, tỷ suất lợi nhuận lại thấp, rủi ro lại cao.” 

Lận Hàn Xuyên thong thả đi vài bước, ánh mắt đảo qua phòng đầy ắp các loại cúp lớn nhỏ. 

Anh nói tiếp

 “Mọi thứ đều cần có người đi bước đầu tiên. Giờ đây, ta muốn đi bước thứ hai.”

Diệp Văn Tuấn hành nghề mấy chục năm, đoạt đủ loại giải thưởng, huy hoàng đầy một trang giấy. 

Ông tưởng mình đã an ổn, đã bình tâm, nào ngờ chỉ vài câu nói đã khiến máu nóng tuổi trẻ sôi trào trở lại.

Trầm mặc một lúc lâu, ông thở dài: “Ta đã lâu không làm đạo diễn.”

 “Vừa hay, không cần làm đạo diễn. Ngài chỉ cần đảm nhiệm phó đạo diễn và giám chế mỹ thuật là được.” 

Lận Hàn Xuyên nhanh chóng tiếp lời.

Diệp Văn Tuấn: “???”

 “Tiểu tử ngươi, hao tổn tâm cơ như vậy, chỉ để mời ta làm giám chế mỹ thuật?” 

Ông kinh ngạc rồi bật cười, “Vậy đạo diễn là ai?”

 “Đạo diễn là Chu Tịch Sơn.” 

Lận Hàn Xuyên chậm rãi liệt kê:

 “Lý Phỉ Nhiên làm chỉ đạo nhiếp ảnh, Đan Thanh tiên sinh làm chỉ đạo võ thuật, Triệu Tam Long phụ trách hậu kỳ dựng phim. Hiệu ứng đặc biệt sẽ giao cho công ty Nguyệt Hạ Mỹ trong nước và Phi Long FX quốc tế.”

Mỗi cái tên được xướng lên, mắt Diệp Văn Tuấn trợn to thêm một phần. 

Đến cuối cùng, ông nhìn Lận Hàn Xuyên như nhìn quái vật: “Cậu làm cách nào mời được bọn họ?”

Người thường có thể bị tiền tài lay động, nhưng người trong giới giải trí chân chính, đặc biệt là những bậc tiền bối đứng đầu, đều có một trái tim nghệ thuật. 

Những người này dù quyền lực lớn, danh vọng cao, nhưng lại khó mời vô cùng. 

Đừng nói là một hậu bối như Lận Hàn Xuyên, ngay cả đích thân Nghiêm Minh Hội ra mặt, cũng chưa chắc mời nổi.

 “Có lẽ là thành ý của vãn bối đã cảm động được các tiền bối.” 

Lận Hàn Xuyên khiêm tốn đáp. 

Người nào cũng có điểm yếu, chỉ cần biết gãi đúng chỗ ngứa, mọi chuyện sẽ thành.

 

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play