Điện thoại đang để chế độ im lặng, Thẩm Thanh Ương không chú ý tới tin nhắn kia.
Từng món ăn lần lượt được bê lên, rượu vang đỏ cũng đã để thở gần đủ, khi phục vụ lần lượt rót rượu cho từng người, nàng cũng không từ chối.
Thẩm Thanh Ương vốn không quá thích uống rượu, nhưng mỗi lần dùng bữa với khách hàng thì cũng sẽ không từ chối.
Tưởng Xu thì rất thích. Cô ấy nhẹ nhàng ngửi hương rượu vang đỏ, sau khi cụng ly khẽ với một luật sư khác thì nhấp một ngụm.
Hai người đang trò chuyện, nội dung vẫn xoay quanh Weiss.
Vệ Lỗi Lạc hạ giọng nói: “Công ty bọn họ đúng là không tồi, tôi có một người em họ đang làm ở đó, đãi ngộ và lương thưởng đều rất tốt.”
“Em họ anh lợi hại vậy cơ à? Nghe nói Weiss tuyển người cực kỳ khắt khe.”
“Đúng đấy, em họ tôi mười lăm tuổi đã vào đại học, là lớp thiếu niên tài năng đặc biệt, sau này lại sang nước ngoài học tiếp lên tiến sĩ.”
Tưởng Xu kinh ngạc: “Ghê thật, trước giờ sao chưa từng nghe anh kể?”
Vệ Lỗi Lạc tặc lưỡi một tiếng: “Nó không ở trong nước, đang làm việc ở trung tâm nghiên cứu và phát minh của Weiss khu vực Bắc Mỹ.”
“Tiếc ghê.”
“Tiếc cái gì mà tiếc? Chẳng lẽ cô còn định ăn cỏ non à?”
Tưởng Xu phản bác: “Biến biến biến, bà đây có khối người theo đuổi, ai như anh, 27 tuổi đầu còn độc thân.”
“Độc thân thì sao chứ?” Vệ Lỗi Lạc cười, liếc nhìn Thẩm Thanh Ương một cái, nửa đùa nửa thật, “Tổ mỹ nữ nhà chúng ta nhiều thế, tôi còn nhìn trúng được ai nữa?”
“Là người ta không thèm để mắt đến anh thì có.” Tưởng Xu bĩu môi chê bai, rồi quay sang hỏi Thẩm Thanh Ương: “Thanh Ương, em với Dụ Triết sao rồi? Có tiến triển gì không?”
Dụ Triết là do Tưởng Xu giới thiệu, trước đây lúc bọn họ đến công ty anh ta để xử lý một hạng mục liên quan đến kế hoạch thu mua, Tưởng Xu đã giới thiệu để hai người quen biết.
Thẩm Thanh Ương từng trao đổi liên hệ với anh ta, cũng nhắn tin vài lần qua WeChat, Tưởng Xu cho rằng chàng trai do chính mình giới thiệu này có thiện cảm với Thẩm Thanh Ương, nên vẫn luôn nhiệt tình làm bà mối.
Trên thực tế hai người cũng chẳng có liên hệ gì đáng nói.
Thẩm Thanh Ương bất đắc dĩ liếc cô ấy một cái.
Vệ Lỗi Lạc lập tức cảnh giác: “Dụ Triết là ai?”
“Người tôi giới thiệu đó, đang theo đuổi Thanh Ương.” Tưởng Xu cố ý giúp trúc mã của mình quảng bá, “Cậu ta làm ở công ty lớn, lương năm cũng cỡ năm triệu đó.”
“Thật hay giả vậy?”
“Chị ấy đang nói đùa thôi.” Thẩm Thanh Ương mở miệng đính chính.
Tưởng Xu ôm trán, nhỏ giọng lầm bầm: “Dụ Triết thật sự quá vô dụng rồi.”
Vệ Lỗi Lạc còn định nói thêm gì đó, thì bên kia Trâu Cẩn đã ra hiệu bằng ánh mắt, nâng ly rượu đứng lên: “Nào nào, mọi người cùng nâng ly, chúc cho hợp tác về sau thuận buồm xuôi gió!”
Mấy người lập tức ngừng trò chuyện, nâng ly đứng dậy theo Trâu Cẩn. Tưởng Xu cười hì hì buông lời nịnh nọt: “Chử tổng đúng là cưng chiều chị em phụ nữ như tụi tôi, để tụi tôi uống vang đỏ, còn mình thì uống rượu trắng, thế này chẳng phải để tụi tôi chiếm lợi rồi à?”
Chử Thiếu Vân cười sảng khoái: “Nghe luật sư Tưởng nói câu này, vậy thì phải đổi cho cô ấy ít rượu trắng rồi.”
“Đừng đừng đừng, tôi chỉ đùa thôi, tôi uống không nổi rượu trắng đâu!”
Vài câu trò chuyện bên lề, nhóm người của Weiss cũng nâng ly. Ly pha lê va nhẹ vào nhau, Từ Hành Tri mỉm cười có phần áy náy:
“Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi không được khỏe lắm, chỉ dùng nước thay rượu.”
Trâu Cẩn cười nói:
“Uống gì chẳng như nhau.”
Tưởng Xu kín đáo liếc Thẩm Thanh Ương một cái.
Uống gì tất nhiên là không giống nhau rồi. Trong những buổi tiệc chiêu đãi vì công việc như thế này, bên phía họ—bên B—vốn không có cái đặc quyền ấy.
Huống chi, ngay cả mấy thư ký và nhân viên pháp chế bên Weiss cũng không dám không uống.
Dù sao thì, rượu trong ly của Chử Thiếu Vân và Tưởng Tự đều là rượu mạnh.
Trên bàn này, chỉ có mỗi Từ Hành Tri là có thể toàn bộ buổi không phải uống rượu.
Rượu khẽ lay động, dưới những lời chúc tụng vui vẻ hài hòa, Thẩm Thanh Ương cũng uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay.
Vị chua nhẹ, ngọt thanh, độ cồn thấp, lại mang theo hương thơm tinh khiết của men rượu và thoảng chút hương gỗ nhẹ nhàng.
Cô đặt ly xuống, bụng rỗng mà uống rượu nên hơi hơi cồn cào, vì thế bèn múc một chén nhỏ canh trứng đậu hủ để lót dạ.
Bên kia, Trâu Cẩn đang nói chuyện với Chử Thiếu Vân và vài người khác, từ thị trường bàn đến cả chuyện sinh hoạt cá nhân vài năm gần đây. Trong đó, giọng của Từ Hành Tri thi thoảng vang lên, không nhiều lắm, đan xen trong cuộc trò chuyện, thanh âm ấy nghe thật khó tả: thanh đạm, dễ chịu.
Nghe vào tai, ngữ điệu và cách phát âm đều nhẹ nhàng không chút trịnh trọng, thế mà lại có một hương vị rất đặc biệt.
Bao gồm cả Tưởng Xu và mấy nữ luật sư khác cũng không kìm được mà thỉnh thoảng liếc trộm anh, có người gan to còn chủ động bắt chuyện với Từ Hành Tri, anh đều đáp lại, ôn hòa, phong độ, không thể soi ra chút sơ hở nào.
“Nói mới nhớ, Tổng giám đốc Từ trước đây là đàn anh trực hệ của tôi đấy, hơn tôi một khóa.” Nữ luật sư ngồi cạnh Tưởng Xu chủ động lên tiếng.
Tưởng Xu kinh ngạc: “Tôi nhớ không lầm thì chuyên ngành chính của cô là luật mà đúng không?”
“Lên năm hai thì chuyển ngành, ban đầu tôi học khoa máy tính, sau cảm thấy không có hứng thú nên mới đổi.” Nữ luật sư vừa nói vừa hơi ửng đỏ hai má, “Lúc tôi nhập học, Từ tổng vẫn còn là trợ giảng của khóa bọn tôi đấy.”
Từ Hành Tri ngước mắt lên, mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi có ấn tượng, khóa các cô năm đó rất xuất sắc.”
Nữ luật sư hơi tiếc nuối: “Chỉ tiếc là tôi đã chuyển ngành.”
Anh khẽ xoay chiếc ly trong tay, đáp: “Không có gì đáng tiếc cả, được học ngành mình yêu thích, làm điều mình thích, mới là quan trọng nhất.”
Chỉ đôi ba câu, vậy mà khiến tai cô ấy đỏ ửng, ánh mắt cũng sáng rỡ hẳn lên.
Thẩm Thanh Ương ăn nửa chén canh đậu hũ, thấy không có mùi vị gì.
Đây là nhà hàng món Quảng Đông, hương vị thanh đạm và ngọt, vốn không hợp khẩu vị ưa cay của cô. Đảo mắt nhìn bàn ăn có vẻ thiếu thiếu gì đó, cô gắp vài đũa rau xào rồi đứng dậy cầm áo khoác đi vào nhà vệ sinh.
Rửa tay xong, đứng trước gương, Thẩm Thanh Ương mới thấy tin nhắn trên điện thoại.
Tri: [ Tối nay đợi tôi, cùng nhau về ]
Ảnh đại diện là một tấm ảnh tông tối: một nam một nữ tựa lưng vào tường, khung cửa sổ hắt ánh sáng xám bạc nghiêng chiếu lên người họ, cô gái đạp xe đạp, chàng trai đút tay túi quần, vẻ mặt điềm tĩnh mà dửng dưng.
Ảnh đại diện này Từ Hành Tri đã dùng suốt nhiều năm, là ảnh sân khấu trong một vở kịch Mỹ mà anh từng giới thiệu cho cô xem. Cô rất thích nó, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Khung trò chuyện đã bỏ trống suốt nhiều năm, tin nhắn này đột ngột xuất hiện, bình thản đến lạ thường.
Thẩm Thanh Ương nhìn chằm chằm vài giây, cảm thấy cồn trong người bắt đầu kích thích làm dạ dày hơi đau.
Cô không trả lời, thu điện thoại lại.
Khi quay lại phòng ăn, mùi rượu đã nồng hơn, Trâu Cẩn đổi sang uống rượu trắng với Chử Thiếu Vân, Tưởng Xu ghé sát Thẩm Thanh Ương thì thầm: “Nữ ma đầu đó đúng là biết giành lấy phần hơn…… Không hổ danh người vừa giàu vừa có tiếng.”
Thẩm Thanh Ương “ừ” một tiếng, coi như tán đồng.
Bữa cơm kết thúc sau tám giờ tối.
Trâu Cẩn uống say, được tài xế riêng đến đón, ai cũng vui vì hôm nay không phải làm thêm, tiễn đoàn người Weiss đi rồi, mọi người đều phấn chấn chào tạm biệt, hẹn gặp lại.
Vệ Lỗi Lạc có xe, lúc ra về hỏi Thẩm Thanh Ương có cần tiện đường chở một đoạn không.
“Không cần đâu, tôi còn phải ghé lại văn phòng luật sư một chút.” Cô từ chối khéo.
“Hôm nay còn phải tăng ca sao?”
“Có một văn kiện chưa xử lý xong.”
“Vậy à.” Vệ Lỗi Lạc mang theo chút tiếc nuối, “Vậy buổi tối cô trở về nhớ chú ý an toàn, con gái một mình , lại còn uống rượu nữa.”
Thẩm Thanh Ương bật cười, giọng nói dịu dàng: “Chỉ một ly rượu vang đỏ thôi mà, không đến nỗi gì đâu.”
Người gần như đã đi hết, Thẩm Thanh Ương đứng trước quầy, bóc một viên kẹo chanh bỏ vào miệng, rồi bước ra khỏi nhà hàng. Vừa ra đến nơi, cô liền nhìn thấy ở bãi đỗ xe bên phải có một chiếc xe màu đen đang đỗ sẵn.
Cô đi về phía đó, kéo cửa xe ra.
Bên trong xe thoang thoảng mùi hổ phách nhạt, phối cùng nền nhạc nhẹ nhàng êm dịu. Thẩm Thanh Ương cúi người bước vào, ánh mắt lướt qua miếng tinh dầu thơm hình chiếc lá treo trước kính chiếu hậu.
Từ Hành Tri đang ngồi dựa vào ghế, khuôn mặt lẩn khuất trong vùng tối của bóng đèn.
Cửa xe đóng lại, dây an toàn vang lên một tiếng “cạch”. Cô mở miệng hỏi:
“Không đi à?”
Anh nhàn nhạt đáp:
“Không thấy tin nhắn, còn tưởng em định tự về.”
Thẩm Thanh Ương cắn viên kẹo chanh trong miệng, cụp mắt xuống:
“Em quên nhắn lại, xin lỗi.”
“Không quên biển số xe là được rồi.”
Từ Hành Tri giơ tay, nắm lấy vô lăng.
Xe lăn bánh rất ổn định, giống hệt như phong cách làm việc của anh.
Dù là chuyện mạo hiểm hay vượt rào đến đâu, vào tay anh đều trở nên chắc chắn vững vàng.
Kẹo chanh tan dần, vị chua lan ra trong miệng.
Trên đường, điện thoại của Từ Hành Tri rung mấy lần, anh đều không để ý. Đến khi đèn đỏ, anh mới đeo tai nghe Bluetooth, nhận một cuộc gọi.
Thẩm Thanh Ương không nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia, chỉ có thể nghe được tiếng Từ Hành Tri đang đáp lại. Cô duỗi tay, tắt nhạc trong xe.
Từ Hành Tri liếc nhìn cô một cái.
Khoang xe trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, anh nói mấy câu đơn giản rồi cúp máy.
Thẩm Thanh Ương nghe ra là chuyện công việc: “Anh bận thì thả em ở giao lộ phía trước là được.”
Mùi hương từ miếng tinh dầu treo trên xe phảng phất lan ra rồi tan biến. Từ Hành Tri tháo tai nghe xuống, khẽ nhếch môi:
“Lâu rồi không gặp, em vẫn giống như trước kia.”
“Cũng tạm ổn.”
“Ừm, vẫn rất tốt.”
Xe tiếp tục chạy về phía trước. Trong ánh sáng lờ mờ, cô nghiêng đầu nhìn sang:
“Em nói thật đấy, nếu anh đang bận, không cần phải bận tâm đến em.”
Từ Hành Tri nhìn thẳng phía trước:
“Giờ tôi thả em xuống, em định về bằng gì? Tàu điện ngầm, hay gọi xe?”
“Cái nào cũng được.”
“Cái nào cũng được, nhưng vẫn hơn ngồi ở đây, đúng không?”
Thẩm Thanh Ương im lặng: “Em không có ý đó.”
Từ Hành Tri ấn mở cửa sổ xe, gió lạnh ùa vào, thổi tan mùi hương lẫn áp lực trong không khí.
Anh nhàn nhạt nói:
“Tôi không làm việc, luật sư Thẩm, không phải ai cũng quen với chuyện ép mình từ bỏ thứ mình thích.”
Lời này mang chút châm chọc, cô cắn môi dưới, không đáp.
Nửa phần cửa sổ xe lại được kéo lên. Khi về đến nhà đã hơn 9 giờ, Phương Cầm và giáo sư Từ đều đã về phòng nghỉ, chỉ còn Từ Hành Dị ở lại dưới lầu.
Thấy hai người họ cùng nhau trở về, Từ Hành Dị có hơi ngạc nhiên.
“Buổi tối anh ấy làm việc gần công ty em, tiện đường đưa em về.” Thẩm Thanh Ương giải thích, đồng thời chủ động chuyển đề tài, “Anh cả, anh cũng vừa tan làm à?”
Trên người Từ Hành Dị vẫn còn áo sơ mi nghiêm chỉnh, chưa kịp thay đồ. Anh ta nâng nâng cánh tay kéo áo khoác xuống, mỉm cười: “Hôm nay hơi bận, hai đứa ăn tối rồi chứ?”
Cô gật đầu.
Từ Hành Tri cởi nút áo khoác: “Ừ, anh cả nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Em cũng vậy.”
Ba anh em trò chuyện vài câu đơn giản rồi mỗi người lên lầu về phòng. Trong nhà có hai phòng tắm riêng, một cái do giáo sư Từ và Phương Cầm dùng chung, cái còn lại dành cho Thẩm Thanh Ương – là con gái duy nhất trong nhà.
Hai anh em trai dùng chung phòng tắm độc lập ở hành lang.
Tối nay đi tiệc xã giao nên không ăn được bao nhiêu, tắm rửa xong, Thẩm Thanh Ương thấy đói. Đồng hồ sinh học thúc giục, cô khoác thêm áo, định xuống lầu tìm gì đó ăn. Mới vừa mở cửa phòng ngủ liền đụng phải Từ Hành Dị từ phòng tắm bước ra.
“Anh cả……”
“Lại tính ăn khuya?”
Cô chột dạ cúi đầu.
Từ Hành Dị đau đầu thở dài: “Ăn khuya không tốt cho sức khỏe, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, chẳng phải em nói ăn tối rồi sao?”
Thẩm Thanh Ương lí nhí: “Ăn tối ăn hơi ít ạ.”
Từ Hành Dị bất đắc dĩ: “Vậy đừng ăn đồ lạnh trong tủ lạnh, nấu mì hoặc hoành thánh mà ăn.”
“Phiền lắm…”
“Không phiền đâu, để anh nấu cho em.”
Thẩm Thanh Ương định nói không cần, nhưng Từ Hành Dị đã xoay người, cùng cô xuống lầu.
Anh bật đèn phòng khách, hai người đi tới cửa bếp, đèn bên trong đã sáng.
Từ Hành Dị sững lại: “Hành Tri?”
Từ Hành Tri đang rửa tay, dòng nước trôi qua những ngón tay thon dài, lạnh trắng của anh. Anh rút một tờ giấy lau tay rồi xoay người lại: “Anh.”
“Em đang...?”
“Tối ăn không no, làm chút đồ khuya ăn.”
“Hai người...” Từ Hành Dị xoa trán, “Vậy em làm thêm phần cho Thanh Ương luôn đi.”
Từ Hành Tri đáp “ừ”, cầm dao cắt sandwich theo đường chéo, chia làm hai nửa.
Một nửa được đặt vào đĩa sứ trắng, thêm một ly nước chanh, cùng để trên bàn bếp.
Thẩm Thanh Ương hơi khựng vài giây, sau đó bước lên định bưng đi.
“Cứ ăn ở đây đi.” Từ Hành Tri nói.
Từ Hành Dị cũng tán đồng: “Ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút, anh về phòng trước.”
Trong phòng bếp nhanh chóng lại chỉ còn hai người. Thẩm Thanh Ương uống nửa ly nước chanh, cúi đầu từ từ ăn sandwich.
Viền vụn bánh mì đã được cắt bỏ—cô từ trước đến nay không thích ăn viền bánh, mà người biết điều đó chỉ có Từ Hành Tri.
Phương Cầm, thế hệ người lớn, luôn xem mấy chuyện như vậy là lãng phí, không thích như thế.
Trứng gà, thịt xông khói, rau xà lách—một chiếc sandwich đơn giản nhưng lại rất ngon miệng. Ánh đèn trắng từ trần rọi xuống, căn bếp tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng nhai rất khẽ.
Từ Hành Tri tựa vào cạnh cửa, nới cúc áo sơ mi trên cùng.
Tay áo vì làm đồ ăn mà được xắn lên, để lộ cổ tay gân guốc.
Anh cứ thế lặng lẽ nhìn cô ăn sandwich.
Thẩm Thanh Ương ăn xong, xoay người rửa đĩa và ly, tiếng nước chảy ào ào. Sau lưng, Từ Hành Tri hỏi: “Ngon không?”
“Ngon, cảm ơn anh.”
“Còn nữa.”
“Còn gì cơ?” Cô xoay người lại, đầu ngón tay vì ngâm trong nước lạnh mà hơi tái.
Anh dựa vào tường nhìn cô, khóe môi khẽ cong, nụ cười có phần giễu cợt: “Không phải nói muốn làm anh em à? Sao đến một tiếng ‘anh trai’ cũng không gọi?”