Ban đêm phải đến hai, ba giờ mới chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Thanh Ương dậy sớm, nhìn vào gương thấy quầng thâm dưới mắt, liền bôi một lớp kem che khuyết điểm để che đi.
Lúc ăn sáng, Từ Hành Tri không có mặt. Dì Cầm ngồi bên bàn vừa ăn vừa lải nhải, nói cho dù lệch múi giờ thì cũng không cần ngủ đến mức như vậy, để bụng đói lâu thì dạ dày chịu sao nổi.
Người lớn tuổi thường hay lắm lời, Thẩm Thanh Ương đã quen từ lâu. Ngược lại, Từ Hành Dị lại bóc một quả trứng gà cho dì Cầm, dịu dàng nói:
“Mẹ, mẹ đừng lo nhiều quá, Hành Tri biết chừng mực.”
“Người trẻ tuổi các con bây giờ chăm sóc sức khỏe chẳng có cái gì gọi là chừng mực cả.” Dì Cầm thở dài.
Thẩm Thanh Ương ăn cơm trong im lặng, ăn xong thì lau tay:
“Bác Từ, dì Cầm, hai người cứ từ từ ăn nhé, con đi làm trước.”
“Anh đưa em đi.” Từ Hành Dị ngẩng đầu nói.
“Không cần đâu anh, em đi tàu điện ngầm là được rồi.”
Đơn vị của Từ Hành Dị không cùng đường với văn phòng luật của cô. Thẩm Thanh Ương cũng biết lái xe, ba cô mấy năm trước đã từng gọi điện bảo sẽ mua cho cô một chiếc.
Nhưng cô từ chối. Từ nhà họ Từ đến văn phòng luật đều có trạm tàu điện ngầm gần sát, đi bộ thêm mấy bước cũng coi như là vận động.
Người làm công ăn lương thời nay thường ngồi văn phòng, thật sự chẳng có mấy cơ hội vận động thân thể.
Đến nơi làm việc, Thẩm Thanh Ương theo thói quen đi về phía phòng nước để pha cà phê.
Cô không kìm được cơn buồn ngủ, trong lúc chờ cà phê khoảng hai phút, liền tựa vào tường nhắm mắt lại. Tưởng Xu từ phía sau đi tới, bất ngờ vỗ vào vai cô một cái, suýt chút nữa dọa Thẩm Thanh Ương chết khiếp.
Tưởng Xu phì cười: “Tối qua làm gì mà giờ thành như vậy?”
“Còn có thể làm gì.” Cô ngáp một cái.
“Nữ ma đầu lại bắt em tăng ca hả?”
Thẩm Thanh Ương không tỏ thái độ gì, lấy ly cà phê của mình ra. Tưởng Xu đi theo than phiền: “Đừng nói chớ, chị tối qua cũng tăng ca tới mười hai giờ đêm.”
“Lần này lại vì chuyện gì?”
“Đừng nhắc nữa, khách hàng ngu ngốc nửa đêm còn nhắn tin bắt chị sửa lỗi chính tả.”
Ngành bọn họ làm, ở một mức độ nào đó cũng thuộc loại dịch vụ nghiệp vụ, tuy không phải là tố tụng phải ra toà phối hợp đủ đường với bên ủy thác, nhưng khách hàng thường lại càng khó chịu hơn.
Thẩm Thanh Ương an ủi Tưởng Xu vài câu.
Hai người chỉ hơn kém nhau một tuổi, đều làm việc dưới trướng Trâu Cẩn, từng đều chịu khổ giống nhau.
Nói chuyện đôi câu, hai người bưng cà phê đi họp. Buổi chiều sẽ có khách hàng mới đến trao đổi, Trâu Cẩn bảo hai người trong buổi sáng phải tìm hiểu kỹ toàn bộ tư liệu khách hàng.
Giữa trưa lúc xuống lầu ăn cơm, Lâm Trúc cùng ngồi ăn với họ. Cô ấy bưng một phần salad, ngồi vào đối diện với Thẩm Thanh Ương và Tưởng Xu:
“Nghe nói luật sư Trâu kéo được một khách hàng lớn, buổi chiều sẽ đến gặp. Là công ty nhà ai vậy?”
Tưởng Xu gạt chiếc đũa xuống bàn: “Làm ra vẻ gì chứ, cậu chắc chắn biết là công ty nhà ai rồi.”
“Làm gì dữ vậy…”
“Không biết mà sao có thể hưng phấn thế được?”
Lâm Trúc bĩu môi cười: “Vậy tôi cũng không dám chắc, thật là Weiss à?”
Tưởng Xu nhướng mày.
Lâm Trúc đập ngực giậm chân: “Luật sư Trương bên tôi sao lại không có năng lực như vậy chứ, a a a a, tôi cũng muốn được tiếp xúc với người bên Weiss!”
“Chuyện đó không làm gì được, nghe nói nữ ma đầu ấy là bạn học cũ với người sáng lập Weiss.”
“Xàm quá đi, luật sư Trâu kia bao nhiêu tuổi rồi, rõ ràng tôi với Từ Hành Tri mới là bạn học mà!”
“Nhỏ giọng chút.” Tưởng Xu chê trách, “Bộ cậu muốn cả thế giới đều biết cậu thầm yêu Từ Hành Tri à?”
Lâm Trúc vẻ mặt đau khổ: “Thì sao chứ, năm đó trong trường ai mà không thích anh ấy, Từ Hành Tri đấy, đến cả cậu không phải dân A Đại cũng biết đúng không?”
Tưởng Xu tốt nghiệp ở một trường luật chính quy khác, không như Lâm Trúc và Thẩm Thanh Ương đều xuất thân từ A Đại, có một số chuyện không biết rõ bằng họ: “Thừa biết, người nổi danh trong giới thương nghiệp như vậy, chẳng lẽ không cùng trường thì không được biết chắc?”
Lâm Trúc đã móc điện thoại ra, lật đến một tấm ảnh từ đời nào: “Mau mau mau, cho cậu xem ảnh thời đại học của Từ Hành Tri.”
Cô ấy đặt điện thoại trước mặt hai người, Thẩm Thanh Ương ngẩng lên nhìn thoáng qua.
Là một tấm ảnh chụp lén.
Ngày tốt nghiệp, người trong ảnh mặc áo cử nhân màu đen, tay cầm mũ, đang cúi người điều chỉnh góc đặt máy ảnh.
Dưới ánh mặt trời, vừa sắc sảo vừa cuốn hút.
Tưởng Xu buột miệng bật thốt: “Má ơi!”
“Rụng trứng thật đấy,” cô ấy nhịn không được cảm thán, “Cả thời đại học của tôi cũng chưa từng gặp người nào ngầu đến thế, đúng là A Đại nơi sản xuất nhân tài.”
“Chứ sao nữa, đó là Từ Hành Tri mà.” Lâm Trúc đắc ý, “Hồi ở trường anh ấy vẫn luôn là người nổi bật nhất, sau này du học nước ngoài, rồi thành lập Weiss. Tháng trước tôi còn ăn cơm với giáo sư hướng dẫn, thầy còn nhắc đến anh ấy đó.”
Tưởng Xu lắc đầu: “Cuộc đời huyền thoại, làm người thầm yêu trong suốt bốn năm.”
“Cho nên đó.” Lâm Trúc cảm khái, rồi quay sang hỏi Thẩm Thanh Ương, “Thanh Ương, chắc em gặp Từ Hành Tri rồi nhỉ? Chị nhớ em nhỏ hơn bọn chị hai khóa, lúc em còn học thì anh ấy vẫn chưa tốt nghiệp đâu.”
Thẩm Thanh Ương đang nhặt hạt bắp trong phần salad ăn, lắc đầu.
“Tiếc thật, nhưng chị còn tiếc hơn nữa cơ.” Lâm Trúc ôm ngực than thở, “Chiều nay hai người được gặp anh ấy, còn tôi thì không có cơ hội.”
“Lát nữa chị em tôi chụp ảnh cho cậu nha, yên tâm đi.” Tưởng Xu vỗ ngực đảm bảo.
Buổi trưa, Thẩm Thanh Ương đeo bịt mắt nằm nghỉ một lát trên ghế, nhưng không ngủ.
Chung quanh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sột soạt, là Tưởng Xu đang dặm lại lớp trang điểm.
Cô cũng liền thuận tay vén bịt mắt lên, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Không biết từ lúc nào, Lâm Trúc đã lập một nhóm trò chuyện riêng trên điện thoại, ba người bọn họ, tin nhắn đầu tiên trong nhóm chính là tấm ảnh vừa rồi của Từ Hành Tri.
Tuy là ảnh cũ, chất lượng không được sắc nét như ảnh bây giờ, nhưng phong độ của người trong ảnh vẫn khó mà che giấu.
Thẩm Thanh Ương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc.
Cô nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Mỗi năm vào giữa hè, các anh chị năm tư khóa trên đều có một ngày mặc đồng phục học sĩ đi chụp ảnh tập thể trong khuôn viên trường, hôm đó là thứ Bảy, trùng với lịch chụp ảnh tốt nghiệp của khoa bên cạnh.
Chụp xong ảnh là đến tiệc liên hoan lớp, Từ Hành Tri mãi đến khuya mới về nhà.
Hồi mới vào đại học, cuối tuần Thẩm Thanh Ương thường về nhà ăn cơm với bác Từ. Đêm đó cô thức khuya xem phim Mỹ, đang trên đường xuống lầu lấy nước thì tình cờ gặp người vừa về.
Trên người Từ Hành Tri nồng mùi rượu, chắc là bị vướng vào trong lúc tụ tập.
Ánh mắt anh vẫn rất tỉnh táo, đi tới cũng rót một ly nước uống, uống xong thì lên lầu.
Lúc anh lại gần, cô hơi căng thẳng, theo bản năng lùi lại một bước. Anh liếc nhìn cô một cái, không chủ động chạm vào.
Thế nhưng chưa được bao lâu sau khi về đến phòng, Thẩm Thanh Ương nhận được một tin nhắn: [Mở cửa.]
Cô mặc đồ ngủ ra mở cửa, giây tiếp theo đã bị ép vào tấm cửa, thân thể dán sát vào ván gỗ lạnh.
Từ Hành Tri kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Hôm nay làm gì thế?”
“Không làm gì cả…”
“Vậy sao không thấy em đâu?”
“Anh chụp ảnh tốt nghiệp mà…” Cô thở dốc, “Em qua đó làm gì.”
Những lời đó khiến Từ Hành Tri có phần không vui, anh dùng đôi tay thon dài xinh đẹp cởi áo ngủ của cô ra.
Anh cứ thế cụp mắt nhìn, không hôn cô, cũng không thỏa mãn cô.
Nước mắt cô từ từ trào ra.
Cô chủ động ôm lấy anh, vừa ôm vừa nức nở, anh cúi người đến gần nước mắt cô, khẽ hỏi: “Khó chịu à?”
Cô gật đầu.
“Vậy thì nói mấy lời… sẽ không để em khó chịu nữa.”
“Nói gì cơ?” Thẩm Thanh Ương ngơ ngác mơ hồ.
Anh đáp: “Tùy em.”
Cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc, rồi khẽ nói ra bốn chữ: “Chúc mừng anh tốt nghiệp.”
Tốt nghiệp vui vẻ.
_
Nước ào ào tuôn xuống.
Thẩm Thanh Ương hoàn hồn, tắt vòi nước, tiện tay rút một tờ khăn giấy lau khô tay.
Cô tắt điện thoại, chưa đi ra ngoài được bao lâu thì không gian làm việc bỗng xôn xao một trận, Trâu Cẩn từ trong văn phòng bước ra, vỗ tay nói Weiss sắp đến rồi, bảo mọi người vào phòng họp lớn nhất chuẩn bị sẵn sàng.
“Thanh Ương.” Cô ấy gọi đích danh, “Cô đi xuống lầu tiếp khách với tôi, Tưởng Xu dẫn người vào phòng họp chuẩn bị trước. Mọi người đều phải nghiêm túc, đây là khách hàng mới của chúng ta.”
Tưởng Xu đã trang điểm xong.
Nghe vậy liền chớp mắt với Thẩm Thanh Ương vài cái, đứng thẳng người lại.
Thẩm Thanh Ương khẽ chỉnh lại mái tóc rồi theo Trâu Cẩn xuống lầu.
Trâu Cẩn năm nay ba mươi bảy tuổi, năm năm trước nhảy việc sang đây. Dựa vào kinh nghiệm và các mối quan hệ của mình, cô ấy mang về rất nhiều khách hàng, được xem là một trong những nữ luật sư nổi bật nhất trong ngành.
Cô ấy có ngoại hình xuất chúng, tóc ngắn, ngũ quan sắc sảo, thường xuyên mặc âu phục gọn gàng, rất phù hợp với hình tượng "giai nhân giới luật" trong truyền thống.
Trong thang máy, Trâu Cẩn soi gương tô lại son môi, son hơi bị lem ở khóe môi, Thẩm Thanh Ương liền lấy khăn giấy trong túi đưa cho cô ấy lau đi.
Trâu Cẩn nhận lấy, cẩn thận lau son, đuôi mắt cong cong mang theo một nụ cười: “Vẫn là cô chu đáo.”
Thẩm Thanh Ương mỉm cười: “Vừa hay trong túi có sẵn.”
“Vậy cũng là do cô cẩn thận quen rồi, mấy người kia thì không có thói quen đó.”
Trâu Cẩn vừa nói vừa chỉnh lại vạt áo, nhìn gương đánh giá bản thân vài lượt, rồi quay đầu lại hỏi: “Tài liệu về khách hàng cô xem gần hết rồi chứ?”
Thẩm Thanh Ương gật đầu.
“Weiss, CEO Chử là bạn học của tôi thời du học. Hai người sáng lập còn lại thì tôi không quen lắm, nhưng trong đó có một người, chắc cô biết, là đàn anh hồi đại học của cô.”
Thẩm Thanh Ương “Ừm” một tiếng.
“Hai người có quen nhau không?” Trâu Cẩn hỏi.
“Nghe tên thì biết.”
Trâu Cẩn nhắc nhở: “Bạn học cùng trường đều là tài nguyên, xây dựng quan hệ xã giao tốt rất quan trọng. Lĩnh vực chúng ta đang làm, điều cốt lõi nhất chính là mối quan hệ khách hàng.”
Thẩm Thanh Ương gật đầu đồng ý.
Cô vốn là người ít lời, tính cách dịu dàng trầm tĩnh. Chính điểm này là điều Trâu Cẩn hài lòng nhất ở cô.
Vừa nghe nói người bên Weiss sắp tới, mấy cô gái còn lại trong bộ phận đều kích động không thôi. Cho dù là tập đoàn lớn hơn cả Weiss, bọn họ cũng từng có dịp tiếp đón, nhưng sự khác biệt ở chỗ, giám đốc các tập đoàn kia đều là những người đàn ông trung niên bụng phệ, đầu bóng, còn Weiss thì cực kỳ trẻ trung.
Huống hồ trong số đó còn có người như Từ Hành Tri.
Trâu Cẩn rất hiểu được vì sao mấy cô gái trẻ lại hào hứng như vậy, nhưng nếu là người đi đón tiếp, cô ấy vẫn phải giữ lấy một người có thể tạo cảm giác vững vàng.
Hai người đứng đợi ở dưới lầu chừng mười phút thì đoàn người của Weiss đến. Quả không hổ là một trong những công ty công nghệ lớn nhất trong nước, lại còn trẻ nhất. Hai người dẫn đầu trông cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
“Lâu rồi không gặp, Chử tổng.”
“Luật sư Trâu khách khí rồi.”
Mấy người trò chuyện khách sáo vài câu. Đoàn Weiss có tám người, Chử Thiếu Vân và Tưởng Tự mỗi người dẫn theo một thư ký riêng, số còn lại đều là thành viên trong nhóm pháp chế của họ.
Thẩm Thanh Ương ấn thang máy, tay chống nhẹ bên hông.
“Vị này là ai vậy?” Chử Thiếu Vân chú ý đến cô trước tiên.
“Tôi họ Thẩm.” Thẩm Thanh Ương mỉm cười nhã nhặn.
“Luật sư Thẩm.” Người đàn ông lễ độ gật đầu với cô, rồi không dừng lại ánh mắt lâu, bước vào thang máy.
Thẩm Thanh Ương là người cuối cùng đi vào, ấn tầng 32, đứng yên ở sát mép trong cùng.
Trong lúc chờ thang máy, Trâu Cẩn trò chuyện cùng Chử Thiếu Vân, thuận miệng hỏi: “Từ tổng vẫn còn ở nước ngoài sao?”
Tưởng Tự cười sang sảng: “Cậu ta đang đảo ngược múi giờ ở nhà, tối nay ăn cơm mới qua.”
Thẩm Thanh Ương cụp mắt xuống, sắc mặt không biểu cảm gì.
Đoán ngay được Từ Hành Tri sẽ không tới.
Bay mười mấy tiếng, tối qua lúc về đến nhà tinh thần anh đã chẳng còn đâu vào đâu, huống chi đến tận nửa đêm mới ngủ.
Anh ghét nhất bị người khác quấy rầy lúc nghỉ ngơi, lại càng không bao giờ chịu gượng ép bản thân trong trạng thái không tốt.
Khi tới phòng họp, Tưởng Xu cùng mấy người khác đã chuẩn bị sẵn tư liệu, cà phê và bình nước.
Ánh mắt lướt qua cả đoàn người, bước đến gần cô, Tưởng Xu chạm nhẹ vào vai cô, hỏi: “Ai là Từ Hành Tri vậy?”
“Không tới.”
Tưởng Xu hoàn toàn thất vọng.
_
Cuộc họp diễn ra khá đơn giản, chủ yếu là giới thiệu cho Weiss về đội ngũ nghiệp vụ của bọn họ cùng với bảng báo giá.
Chử Thiếu Vân trong lòng đã sớm có đánh giá về mục đích lần này, suốt cả quá trình giữ thái độ khá ôn hòa, chỉ thỉnh thoảng đưa ra một hai vấn đề để chất vấn.
So lại, Tưởng Tự lại soi mói nhiều hơn.
“Một người diễn chính diện, một người diễn phản diện đó.” Tưởng Xu ghé tai Thẩm Thanh Ương thì thầm, “Quả nhiên người có thể gây dựng được sự nghiệp đều là nhân vật lợi hại.”
Thẩm Thanh Ương gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Chị càng tò mò Từ Hành Tri hơn nữa.” Tưởng Xu có chút hưng phấn, “Tối nay ăn cơm anh ta cũng sẽ đến phải không?”
“Đúng vậy.”
Ba người bọn họ đã sớm lập nhóm trò chuyện, Lâm Trúc vì không thể tham gia tiệc chiêu đãi buổi tối mà tỏ vẻ tiếc nuối, Tưởng Xu thì bảo sẽ toàn trình truyền hình trực tiếp cho cô ấy cập nhật mọi diễn biến.
Buổi tiệc tổ chức tại phòng riêng của một nhà hàng gần sở hành chính luật.
Khi nhận được địa chỉ, Từ Hành Tri vừa mới tỉnh dậy, trên điện thoại là một đống lớn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Anh chọn lọc những việc quan trọng để trả lời, sau đó bắt xe tới nhà hàng, vừa lái xe vừa gọi điện xử lý công việc.
Khoảng sáu bảy giờ, đèn đóm mới bắt đầu rực sáng.
Thời tiết Bắc Thành vào ba tháng đầu đông sương mù giăng kín, những tòa office building hoa lệ trong khu CBD sáng đèn lấp lánh trong đêm như dải sao trên trời, dòng người tan làm đi lại giữa chúng, bóng dáng san sát như dệt.
Từ Hành Tri đậu xe vào chỗ đậu trước cửa nhà hàng, vừa bước vào cửa dưới tiếng tiếp đón “Hoan nghênh quý khách”, liền báo số phòng.
“Tầng hai, ngài đi lối này.”
Nhà hàng gần khu office building, sau giờ ăn tối là giờ cao điểm hẹn hò, tám chuyện, các cặp đôi nam nữ thức đêm tăng ca kéo đến, ai cũng ăn mặc chỉn chu, mùi nước hoa thậm chí còn át cả mùi thức ăn.
Đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nghe thấy tiếng cười của Chử Thiếu Vân cùng một người phụ nữ.
Từ Hành Tri đứng ở cửa, hơi mỉm cười: “Xin lỗi, trên đường có chút kẹt xe.”
Đồ ăn vẫn chưa được mang lên, mọi người trong phòng đang trò chuyện dở dang, nghe thấy tiếng động còn tưởng là nhân viên phục vụ, ai ngờ người bước vào lại khiến tất cả ngoài ý muốn.
Một người đàn ông trẻ tuổi, sơ mi trắng khoác áo vest đen, dáng người cao ráo, khí chất quý phái. Đám luật sư dưới trướng Trâu Cẩn, bất kể nam hay nữ, đều thoáng ngây người trong một khắc.
Được ông trời ưu ái.
Trong đầu chỉ có thể nảy ra một câu như vậy.
Nhân vật truyền kỳ trong ngành sản xuất vốn thuộc đỉnh chóp của kim tự tháp, đám luật sư đang làm nghiệp vụ ở công ty luật như bọn họ, ít nhiều đều từng nghe qua tên anh. Trước kia không có giao thiệp, nhiều lắm cũng chỉ cảm thán một câu: Ngầu quá đi. Nhưng khi thật sự xuất hiện trước mắt, mới hiểu những lời đồn đó chẳng hề phóng đại chút nào.
Khó trách năm đó A Đại sản sinh ra bao nhiêu nhân vật trâu bò như vậy, riêng chỉ có anh vẫn thường xuyên được người ta nhắc lại.
Tưởng Xu phải mất vài giây mới lấy lại tinh thần, khuỷu tay đụng nhẹ vào Thẩm Thanh Ương, mở miệng với vẻ không chắc chắn: “Từ Hành Tri?”
“Ừ.”
“Vãi.”
Tưởng Xu không kìm được kích động, lập tức mở nhóm trò chuyện, @Lâm Trúc để bày tỏ:
[Chị Trúc, về sau tôi sẽ không bao giờ cười cậu nữa.]
Lâm Trúc trả lời ngay sau vài giây:
[Gặp được Từ Hành Tri rồi à?]
Tưởng Xu: [ thật sự có cảm giác rụng trứng pặc pặc, ngầu căn bản không đủ để hình dung. ]
Tưởng Xu: [ cái đó cái đó, cậu trước đó hình dung thật chuẩn, siêu cấp gợi cảm. ]
Tưởng Xu: [ thật sự quá quyến rũ, cứu mạng, giọng nói kia của anh ấy, vừa nghe cả người tôi liền chấn động. ]
Lâm Trúc như tìm được tri âm: [ có phải không! Có phải không! ]
Điện thoại rung liên tục, Thẩm Thanh Ương liền mở sang chế độ im lặng, bưng ly nước trước mặt uống một ngụm.
Bên kia, Từ Hành Tri đã cởi áo khoác rồi ngồi xuống. Trâu Cẩn cười nói:
“Bắc Thành chiều tan tầm là kẹt cứng, Từ tổng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đúng là lâu rồi chưa quay về nhỉ?”
“Cũng thật lâu rồi.”
“Vậy có thấy xa lạ không?”
Từ Hành Tri mỉm cười:
“Mới về thì đúng là có chút lạ, chiều nay tinh thần không tốt lắm, không thể trực tiếp đến quý sở tham dự, thật xin lỗi.”
Giọng anh trầm thấp mà ôn hòa, lại cứ dùng thái độ như vậy để trò chuyện, Trâu Cẩn nhất thời ứng phó không nổi, chợt hiểu ra tâm tình của mấy cô nhân viên nữ cấp dưới.
Nếu có thể trẻ lại mười tuổi, đối mặt người như vậy, đến cô ấy cũng khó mà không căng thẳng trương.
“Từ tổng khách sáo rồi.”
Sau màn xã giao, nhân viên phục vụ mang rượu lên, loại rượu vang đỏ dùng để dùng kèm món ăn là do Chử Thiếu Vân gọi.
“Phục vụ cho các vị tiểu thư trước,” Chử Thiếu Vân nói, “Rượu trắng cũng mang lên hai bình.”
Xong rồi anh cúi đầu hỏi Từ Hành Tri:
“Hành Tri, cậu uống gì?”
Từ Hành Tri gõ ngón tay lên ly nước trắng trước mặt mình.
Hai ngày nay sương mù dày đặc, anh cảm thấy không được khỏe cho lắm.
Tưởng Tự nghiêng người sang trêu chọc:
“Đối diện ngồi toàn mỹ nữ, tinh thần cậu vẫn chưa khá hơn à?”
Từ Hành Tri liếc anh ta một cái.
Tưởng Tự nói:
“Nhìn một chút cảnh đẹp ý vui, so với công ty tụi mình toàn đàn ông với đàn ang, tục nhân tôi đây chỉ mê cái điểm này thôi…”
Anh ta nói thật không sai, dưới trướng Trâu Cẩn đa phần là nữ, nam thì ít, mà ai nấy tướng mạo tư thái đều không tồi.
Lúc vào cửa cũng có không ít người nhìn anh.
Từ Hành Tri dùng ngón trỏ khẽ chạm ly thủy tinh trong tay, thần sắc nhàn nhạt, không gợn sóng.
Một bàn tròn, ánh đèn sáng rực. Anh ngồi nghiêng, phía đối diện có người đang từ tốn nói chuyện, anh ăn miếng cà chua bi trước mặt, thi thoảng ngẩng đầu phụ họa vài câu với đồng nghiệp.
Trong phòng riêng hơi nóng, cô cởi áo khoác vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi vàng nhạt, dáng ôm sát người, vai mỏng eo thon.
Trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng cô cười nhẹ.
Đồng nghiệp bên cạnh cô thường xuyên liếc sang bên này, chỉ có mình cô là chưa từng nhìn qua một lần.
Từ Hành Tri nhàn nhạt thu ánh mắt về, di động trong tay sáng lên.
Anh vào phần trò chuyện trên WeChat, tìm đượ hình đại diện hình con cừu con kia, mở ra khung chat trống rỗng mấy năm nay chưa từng động tới.
Tưởng Tự liếc thấy từ khóe mắt, bật ra một tiếng “A?”, tò mò hỏi:
“Ai vậy? Ghi chú vẫn là emoji con cừu, nhìn kiểu gì cũng giống con gái nhỉ?”
“Ừ.” Từ Hành Tri đáp.
“Vãi chưởng, thật sự là con gái à?”
“Em gái trong nhà.” Từ Hành Tri nói.
Tưởng Tự ngạc nhiên:
“Sao tôi chưa từng nghe cậu nói có em gái? Ở đâu nhảy ra thế?”
“Không có quan hệ huyết thống.” Anh trả lời ngắn gọn.
Tưởng Tự nghe bốn chữ này, lập tức ngửi ra được chút mùi lạ.
Từ Hành Tri giơ tay gõ chữ, gửi đi một tin nhắn:
[ Tối nay chờ tôi, cùng nhau về. ]