Câu này, Từ Hành Tri trước đây cũng từng nói qua.

Lúc đó cô vừa mới đến Từ gia, rất giống Đại Ngọc vừa bước vào Giả phủ, cẩn thận từng li từng tí, sợ bản thân lỡ lời một câu nào đó.

Biện pháp tốt nhất để tránh sai lầm chính là — nói càng ít càng tốt.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Từ Hành Tri là ở thư phòng. Thiếu niên đang tìm sách, nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, lạnh lẽo.

Giáo sư Từ nói: “Hành Tri, đây là em gái Thanh Ương, sau này sẽ sống cùng với chúng ta.”

Lại quay sang nói với cô: “Thanh Ương, vừa rồi con đã gặp anh cả, đây là anh hai.”

Cô gật đầu.

Thiếu niên đứng trước kệ sách màu gụ quay đầu lại, tiếp tục tập trung vào việc của mình.

Anh không chào hỏi cô, đương nhiên cũng để lại cho Thẩm Thanh Ương một ấn tượng — người này không dễ gần.

Cô nghĩ anh không thích mình, cũng chẳng muốn bị người khác quấy rầy, nên luôn tìm cách tránh mặt.

Cho đến một hôm, cô lỡ tay làm vỡ một chiếc ly pha lê trong bếp. Đang hoảng loạn cúi người thu dọn, một bóng người bất chợt xuất hiện sau lưng cô.

Ánh đèn phản chiếu lên gạch men sứ bị bóng anh che khuất.

Cô ngồi thụp dưới đất, tay khựng lại, cả người như bị bóng tối bao trùm.

“Đứng lên.” Giọng thiếu niên vang lên, nhàn nhạt.

Cô ngoan ngoãn đứng dậy, tránh ra phía sau. Anh cầm cây chổi, lặng lẽ quét sạch những mảnh thủy tinh vỡ dưới đất.

Tàn cục còn sót lại, anh mang máy hút bụi đến, dọn dẹp sạch sẽ.

“Thật xin lỗi.” Cô khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi.

Khi đó Từ Hành Tri đang đứng trước bồn rửa tay ngoài hành lang, nhàn nhạt nói:

“Thì ra em biết nói chuyện.”

Cô sững người.

Anh nói tiếp:

“Xin lỗi, đây là lần đầu tôi nghe em mở miệng, cứ tưởng em mắc chứng câm.”

Từ Hành Tri vốn nói chuyện đã vậy, chẳng có mấy lời dễ nghe, ngay cả khi mắng người cũng khiến đối phương nghẹn lời không cãi lại được.

Từ trong ký ức kéo về thực tại, Thẩm Thanh Ương đã chạy xuống lầu.

Món ăn lần lượt được bưng lên bàn, món cuối cùng là một tô canh, vừa đặt xuống, Từ Hành Dị liền tháo găng tay chống nóng ra.

“Thanh Ương,” anh gọi, “Ăn cơm thôi.”

“Vâng.” Cô đáp.

Bàn ăn nhà họ Từ là bàn gỗ lim hình chữ nhật, giáo sư Từ ngồi ở vị trí chủ tọa, Phương Cầm và Từ Hành Dị ngồi một bên, Thẩm Thanh Ương và Từ Hành Tri ngồi đối diện.

Chỗ ngồi bên tay phải cô quanh năm bỏ trống, bởi Từ Hành Tri sau khi tốt nghiệp đại học liền sang Mỹ học lên và khởi nghiệp, mấy năm nay về nhà không nhiều. Mỗi lần về, dì Cầm đều chuẩn bị mâm cơm một cách đặc biệt thịnh soạn.

Cả nhà đều coi anh như báu vật. Giáo sư Từ là vì áy náy, còn dì Cầm thì càng rõ ràng hơn.

Mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, trong không khí vương lại mùi thơm của sản phẩm chăm sóc cơ thể sau khi tắm.

Anh đã thay một bộ đồ ở nhà tay dài màu đen, chất vải mềm mại, trông có chút lười biếng.

Cầm đũa bằng tay trái, các đốt ngón tay rõ ràng, thon dài đẹp mắt.

Thẩm Thanh Ương ăn chậm, lại không hay nói chuyện, nên chỉ lặng lẽ vừa nhai vừa nuốt, vừa nghe giáo sư Từ hỏi Từ Hành Tri lần này về nước sẽ ở lại bao lâu.

“Hẳn là sẽ rất lâu.” Anh đáp, “Trong nước đang muốn xây dựng trung tâm nghiên cứu và phát minh mới, địa điểm đã xác định, chắc sắp khởi công rồi.”

Từ Hành Dị chen vào:

“Phải chăng là chỗ gần đường Thiên Khứ?”

Từ Hành Tri gật đầu.

“Chả trách, lúc thẩm định báo cáo, anh còn thấy hồ sơ của Weiss Technologies. Khi đó định hỏi em, nhưng sau lại bận rộn quá nên quên mất.”

Từ Hành Tri nói:

“Thủ tục bình thường, vốn không định làm phiền anh.”

Giáo sư Từ nghe vậy thì rất hài lòng:

“Điều này là đúng, anh trai con đang ở giai đoạn quan trọng trong công việc, không thể để người khác nắm thóp. Còn về Hành Tri, ý tưởng bên công ty các con cũng rất tốt, trung tâm nghiên cứu rồi sẽ phải chuyển về nước thôi, cứ để mãi ở nước ngoài cũng chẳng ổn.”

Weiss Technologies vừa mới được thành lập là ở Bắc Mỹ, về sau dù có chuyển về hoạt động trong nước, niêm yết lên sàn cũng là ở NASDAQ, trung tâm kỹ thuật và đội ngũ nghiên cứu phát minh đều đặt tại Trung tâm nghiên cứu phát minh laser.

Nhưng Từ Hành Tri chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt không chút thay đổi.

Thẩm Thanh Ương biết rõ, anh vốn lười mở miệng nói chuyện.

Người này chính là như vậy — không thích tranh cãi, cũng không thích lên mặt dạy người khác, so với kiểu cầm tay chỉ đường từng bước một, anh càng thích làm cho có lệ bằng vài câu hời hợt bên ngoài.

Là kiểu người cực kỳ khinh thường người khác. Nhưng người ngoài lại không nhận ra, thậm chí còn cảm thấy anh nho nhã lễ độ.

Thẩm Thanh Ương cụp mắt, cắn miếng sườn non kho mềm nhừ trong miệng.

_

Bữa tối kết thúc, mọi người ai về việc nấy. Thẩm Thanh Ương vừa trở lại phòng ngủ đã nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi là cấp trên của cô — nữ luật sư Trâu Cẩn, người được mệnh danh là “nữ ma đầu” trong công ty luật.

“Luật sư Trâu.”

“Không phiền chứ?” Trâu Cẩn hỏi.

Câu nói khách sáo ấy không làm Thẩm Thanh Ương mất cảnh giác. Trước khi tan làm, cô đã thông báo với cấp trên rằng mình sẽ về ăn cơm với người thân lâu ngày mới về nước. Ấy vậy mà đúng vào thời điểm này Trâu Cẩn lại gọi đến — rõ ràng câu “Không phiền” chỉ là màn dạo đầu xã giao.

Quả nhiên, chưa đợi Thẩm Thanh Ương trả lời, Trâu Cẩn đã nói như súng liên thanh:

“Tối nay cô tăng ca một chút, tổng hợp lại tư liệu giới thiệu nghiệp vụ của đội mình, kèm theo bảng báo giá mẫu. Làm thêm một bản PPT giới thiệu ngắn gọn nữa, mai họp cần dùng.”

“Vâng.” Thẩm Thanh Ương không cần nghĩ ngợi đã nhận lời.

Cúp máy xong, cô lập tức mở laptop bắt đầu làm việc. Trên đường làm còn liên tục nhận mấy cuộc điện thoại từ Trâu Cẩn, chỉnh sửa theo yêu cầu của đối phương. Đến 11 giờ, Thẩm Thanh Ương gom tất cả tài liệu thành tệp, gửi mail cho Trâu Cẩn, rồi đứng dậy đi tắm.

Gội đầu lau tóc xong, cô quay lại máy tính thì đã thấy Trâu Cẩn phản hồi ý kiến sửa chữa.

Tốc độ phản hồi thần tốc, đúng là đáng nể.

Cũng may Thẩm Thanh Ương đã quá quen với kiểu làm việc như thế này. Cô nhanh chóng sửa lại, gửi xác nhận lần cuối, lần này nhận được một biểu tượng "OK" từ Trâu Cẩn.

Lúc này cô mới yên tâm bật máy sấy tóc, tiếng máy ầm ầm vang lên trong căn phòng yên ắng.

Sấy được khoảng tám phần khô, cô tiện tay khoác một chiếc áo len cổ rộng mỏng nhẹ lên bộ đồ ngủ, rồi xuống nhà tìm chút gì ăn khuya.

Sinh hoạt của cô nói chung khá lành mạnh, chỉ mỗi tật xấu là thích ăn khuya. Cũng phải thôi, đặc thù công việc khiến cô thường xuyên thức đêm, tiêu hao quá nhiều năng lượng, đến nửa đêm không đói mới lạ.

Đèn hành lang sáng mờ, trong nhà lặng ngắt như tờ.

Thẩm Thanh Ương nhẹ bước xuống lầu, giẫm trên tấm thảm dày êm, chỗ rẽ đi hai bước là đến phòng bếp. Còn chưa đến gần, cô đã thấy khe cửa phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Vợ chồng Từ gia cùng Từ Hành Dị đều là kiểu ngủ sớm. Giờ này đã gần 12 giờ đêm, người còn thức ngoài cô ra, tám chín phần là Từ Hành Tri.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Chân cô dừng lại bên ngoài cửa, tiếng nói chuyện từ trong vọng ra, giữa đêm khuya yên ắng lại càng rõ ràng.

“Nói cho rõ đi.” Giọng Từ Hành Tri vẫn lạnh nhạt như thường.

“Anh hung dữ như vậy làm gì…” Giọng nữ từ đầu dây bên kia cố ép thấp âm lượng, mang theo vẻ nũng nịu.

“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

“Anh cũng chưa ngủ mà…” Cô gái có vẻ ấm ức.

“Tôi không có thời gian tán tỉnh với cô.”

“Từ Hành Tri!” Cô gái dậm chân tức giận.

Rồi giọng cô ta biến mất. Có vẻ anh đã cạn kiên nhẫn, dứt khoát ngắt máy.

Thẩm Thanh Ương đứng ngoài cửa nghe trọn vẹn màn kịch nhỏ ấy, đến khi nghe thấy tiếng dập máy thì trong lòng đã hơi thấp thỏm, quả nhiên giây sau đó, cửa bị mở ra, bắt gặp cô đứng tại chỗ.

Hai người — một ở trong, một ngoài cửa. Ánh đèn phía sau anh kéo bóng xuống tận dưới chân cô.

Thẩm Thanh Ương mặc bộ đồ ngủ màu be, khoác ngoài áo len màu nhạt, tóc đen xõa dài đến vai, nhìn qua không khác gì một "nữ quỷ yếu đuối trong văn học cổ".

Từ Hành Tri khoanh tay dựa vào khung cửa.

Đêm khuya yên tĩnh, anh liếc nhìn đồng hồ treo tường: “11 giờ 58.”

“Em đang tăng ca.” Cô giải thích.

Anh nhếch môi dưới: “Chăm chỉ thế?”

Thẩm Thanh Ương cụp mắt: “Không chăm việc thì chăm cái gì?”

Yên lặng một lúc, đồng hồ trên tường điểm sang 12 giờ, phát ra tiếng chuông báo giờ.

Từ Hành Tri không tỏ thái độ: “Cũng đúng.”

Nói xong câu đó, anh đứng thẳng dậy, lúc đi ngang qua cô khẽ khựng lại một chút, hỏi thêm một câu:

“Vừa rồi nghe được gì?”

“Không có gì cả.”

Khoảng cách gần trong gang tấc, hương sữa tắm từ người anh tràn đến, mùi phật thủ và cam, dịu nhẹ mà lạnh lạnh.

Loại người như anh, với người ngoài thì ôn hòa, bên trong lại lạnh nhạt đến vô tình.

“Thật hay giả?”

“Anh nói mấy câu nhận không ra người, không ra chuyện thì cần gì phải giấu?” Cô giơ tay xoa nhẹ cánh tay mình — dù có sưởi ấm, đêm khuya vẫn hơi lạnh.

“Không có gì.” Từ Hành Tri bật cười nhạt, không biểu lộ cảm xúc gì, nói xong liền lên lầu.

Anh đi rồi, lầu một trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Thẩm Thanh Ương đứng yên một lát, rồi mở tủ lạnh, lấy ra một lát bánh sandwich và một chai sữa tươi.

Trong phòng ngủ, video call vẫn đang tiếp tục. Từ Hành Tri quay lại trước máy tính, nghe nội dung mấy người kia nói chuyện đã từ công việc chuyển sang tán gẫu linh tinh chẳng mấy bổ ích.

“Hành Tri đi đâu rồi?” Chử Thiếu Vân hỏi.

“Ai mà biết, cậu ta không phải về nhà sao, chắc đang bị ba mẹ tóm lại tra hỏi rồi.” Tưởng Tự hớn hở trêu, “Ba cậu ta chẳng phải là giáo sư à, nghe nói là người rất cổ hủ đấy.”

Từ Hành Tri kéo ghế ngồi xuống, duỗi tay bật microphone của mình, vừa có âm thanh truyền tới, Chử Thiếu Vân và Tưởng Tự lập tức bị kéo về trạng thái nghiêm túc.

“Ý tưởng vừa rồi, cậu thấy thế nào?” Chử Thiếu Vân hỏi.

Ba người bọn họ là đồng sáng lập của Weiss Technologies. Công ty được thành lập ở Thung lũng Silicon, sau hai năm thì Chử Thiếu Vân và Tưởng Tự quyết định trở về nước mở rộng thị trường, còn Từ Hành Tri thì ở lại trung tâm nghiên cứu phát minh tại Mỹ, đồng thời tiếp quản chi nhánh ở đó.

Tính đến nay đã sáu năm, công ty đã trở thành đơn vị dẫn đầu trong ngành sản xuất radar laser, những rắc rối thương mại gặp phải cũng ngày càng nhiều. Nhìn đội pháp vụ trong công ty như một gánh hát tạp kỹ, Chử Thiếu Vân muốn tìm một văn phòng luật sư chuyên nghiệp để ký hợp tác lâu dài.

Từ Hành Tri không có ý kiến gì với chuyện này.

Với vai trò CTO, anh rất ít can thiệp vào chuyện thương mại của Weiss, thường giao cho Chử Thiếu Vân và Tưởng Tự xử lý. Trọng tâm của anh vẫn luôn đặt ở bộ phận nghiên cứu phát minh.

“Vậy thì quyết định vậy đi.” Chử Thiếu Vân vỗ tay ra hiệu, “Cái văn phòng luật của Trâu Cẩn, trước đây là bạn học của tôi, tôi rất tin vào năng lực của cô ấy. Ngày mai chúng ta đến đó gặp mặt một chuyến.”

Tưởng Tự xoa xoa cằm: “Nghe nói đội ngũ luật sư của luật sư Trâu toàn là nữ hết đấy, ngày mai coi như được đãi mắt rồi.”

Weiss là một công ty công nghệ, đúng thật giống như một ngôi miếu toàn hòa thượng.

Hơn nữa ngành này vốn có đặc điểm thường xuyên thức đêm, nên người trong công ty, hết người này đến người kia, diện mạo đều thật sự khó coi.

Ngoại trừ Từ Hành Tri.

Năm đó khi công ty mới thành lập, ba người bọn họ cùng nhau thức suốt đêm, sáng sớm hôm sau, trên mặt Chử Thiếu Vân và Tưởng Tự đầy vẻ tiều tụy, quay đầu nhìn Từ Hành Tri — người này ngoài gương mặt có chút mỏi mệt thì làn da vẫn sạch sẽ sáng sủa, ngược lại cái vẻ tái nhợt kia lại khiến anh toát lên cảm giác thanh tú lạnh nhạt, càng làm người ta thấy anh đẹp hơn.

Dung mạo là loại thiên phú bậc nhất, dù sau này có cố gắng thế nào cũng chẳng theo kịp để mà ghen tị.

“Anh Thiếu Vân,” Tưởng Tự cân nhắc nói, “Có thể bảo bên nhân sự năm nay khi tuyển người thì chọn mấy người có ngoại hình được chút không? Tuyển kiểu như Từ Hành Tri ấy.”

Chử Thiếu Vân dịu dàng bảo: “Cậu muốn Weiss vì không tuyển nổi người mà phải đóng cửa công ty sao?”

Hai người lại tiếp tục tán gẫu, còn Từ Hành Tri thì vừa mới ngồi máy bay mười mấy tiếng, có phần mệt mỏi: “Nếu không có chuyện gì thì tôi treo máy trước nhé.”

“Cậu lại định làm gì?”

“Ngủ.”

“Ngủ sớm vậy à, cậu không sợ lệch múi giờ à?” Tưởng Tự hỏi, “Ngày mai đi gặp mặt bên luật sư, cậu đi không?”

“Không đi.”

Từ Hành Tri đóng laptop lại.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play