Tưởng Tùy đến vườn hoa nhỏ của trường, quả nhiên thấy Kiều Mãn đang ngồi trên ghế dài.
Mặc dù người thì đã hồn vía lên mây, nhưng sống lưng của ai kia vẫn thẳng tắp một cách vô cùng tao nhã, đôi chân bắt chéo cũng căng ra một đường cong rất đẹp.
Đời người làm gì mà có nhiều khán giả như vậy cơ chứ, nhưng nữ vương ở đâu thì ánh đèn sân khấu sẽ hướng về nơi đó.
Tưởng Tùy thong thả đi tới, nâng đầu gối chen vào giữa hai chân cô, mạnh mẽ tách hai chân đang bắt chéo của cô ra.
Kiều Mãn liếc nhìn anh, tiện thể điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, không còn bắt chéo chân nữa.
Tưởng Tùy nửa ngồi xổm trước mặt cô, lấy ra keo 502 vừa mua trong túi, cúi đầu dán giày cho cô.
Bóng cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng chim hót vang vọng - là mùa hè chỉ có ở trong các trường học.
"Xong rồi." Tưởng Tùy cất tuýt keo đi.
Kiều Mãn quơ quơ chân, nhíu mày: "Xấu quá."
Tưởng Tùy đang cạy keo dính trên tay, nghe vậy thì khựng lại, mỉm cười: "Chưa từng học dán giày, làm xấu giày của em rồi, thật ngại quá."
"Lúc mẫu giáo lớn làm đồ thủ công, không phải anh dán rất giỏi sao?"
Trí nhớ của Kiều Mãn rất tốt: "Thầy giáo bảo mỗi người dán một bông hoa, kết quả một mình anh tự dán hết mười bông luôn."
"Có cần anh phổ cập cho em về sự khác biệt giữa dán giày và dán hoa không? Hơn nữa trong mười bông hoa anh dán, hình như có chín bông là bị em lấy đi nhỉ?"
Kiều Mãn: "Em sợ anh bị các bạn nhỏ khác coi là kẻ ngoại đạo nên mới phải miễn cưỡng cất giúp anh thôi."
"Anh có nên nói cảm ơn em không?" Tưởng Tùy hỏi ngược lại.
"Nhìn anh cũng không giống như là muốn nói cảm ơn đâu."
Kiều Mãn cười lạnh một tiếng, chủ đề lại quay về chuyện dán giày: “Hơn nữa anh rõ ràng biết dán giày mà. Lúc em lên sân khấu diễn thuyết năm cuối đại học, đôi giày cao gót bị hỏng cũng là do anh dán giúp chứ ai."
"Đầu tiên, đôi giày đặt làm riêng mà em phải mất nửa năm mới mua được kia chỉ bị rớt một viên ngọc đính trên đó thôi, còn đôi giày đang mang bây giờ là toàn bộ phần trước bị bung keo, mức độ xử lý có sự khác biệt về bản chất rất lớn. Thứ hai..."
Tưởng Tùy ngẩng đầu, ánh nắng lọt qua kẽ lá, vừa vặn chiếu lên đồng tử tựa lưu ly của anh.
"Lúc đó em là vị hôn thê của anh, là người sắp kết hôn với anh. Còn bây giờ thì là vợ cũ, cộng thêm là người xa lạ nữa. Anh còn chấp nhận bỏ ra hai đồng để mua keo giúp em đã tốt lắm rồi, đừng yêu cầu quá cao được không?"
Tưởng Tùy nói xong, Kiều Mãn im lặng rất lâu.
Không phải vì anh nói có lý, cô không thể phản bác được, mà là vì cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Từ một năm trước, khi cô quyết định ly hôn với anh, bọn họ đã lâu rồi không đấu võ mồm với nhau như vậy.
Tưởng Tùy cuối cùng cũng cạy hết những mảnh keo còn sót lại trên tay, anh làm lơ làn da đã ửng đỏ, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Kiều Mãn: "Sách đã trả lại hết rồi."
Ý anh là mấy quyển Kiều Mãn vừa lấy từ thư viện.
Kiều Mãn: "Ừm."
"Mấy quyển sách đó..."
"Đừng nói gì cả." Kiều Mãn u uất ngắt lời. Cô đã không còn muốn hỏi tại sao thư viện của trường mà lại có những cuốn sách vô liêm sỉ đến vậy rồi.
Tưởng Tùy ngậm miệng, một lát sau: "Phụt."
Kiều Mãn: "…"
"Nói cho anh biết tình tiết tiếp theo đi, cho anh còn chuẩn bị trước."
Tưởng Tùy không biết lấy đâu ra một tấm bìa các-tông, anh ngồi dựa vào băng ghế mà thong thả quạt quạt. Kiều Mãn cũng dịch lại gần một chút, mồ hôi trên mặt cuối cùng cũng có dấu hiệu khô đi.
Đáng tiếc, nữ vương lại không cảm kích chút ân huệ nhỏ nhoi này: "Giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi."
Vừa rồi anh nói với cô rất nhiều, cô cũng đáp lại không ít, coi như huề nhau.
Động tác quạt gió của Tưởng Tùy chậm lại, cười như không cười: "Dùng xong thì vứt à?"
Kiều Mãn vẫn còn bực bội vì đôi giày xấu xí và chuyện lấy nhầm sách vừa nãy, nghe vậy thì chỉ cao quý mà liếc nhìn anh một cái.
Tưởng Tùy dừng động tác, đặt tấm bìa các-tông vào tay cô, nói một cách vô cùng thực tế: "Nếu cuối cùng chỉ có một mình em hoàn thành nhiệm vụ trở về, còn anh vĩnh viễn ở lại thế giới tiểu thuyết, em đoán xem người lớn hai nhà có cảm thấy em giết chồng chôn xác không?"
"Chồng cũ." Kiều Mãn nhấn mạnh.
"Được rồi, chồng cũ." Cổ họng Tưởng Tùy phát ra một tiếng cười khẽ, hàng mi rũ xuống in một cái bóng nhỏ trên mặt anh, bóng cây lay động trên sống mũi cao thẳng, nhưng vẫn tuấn tú đến kinh người.
Chỉ là, những lời anh nói ra lại rất khó nghe: “Nếu em và anh đã là hai nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, vậy thì giai đoạn sau hẳn là có không ít chỗ phải tiếp xúc với nhau nhỉ. Có muốn sau này anh phối hợp với em hay không đây?"
Kiều Mãn nghĩ đến hai vai phụ sau này sẽ có “giao thiệp sâu” với nhau, biểu cảm đột nhiên trở nên khá vi diệu.
"Hay là cứ ở lại luôn đi, làm vai phụ này cũng không tệ lắm." Tưởng Tùy không phát hiện ra sự khác thường của cô, cong đôi mắt cười đầy giả dối.
Kiều Mãn vốn cũng không định mặc kệ anh, vừa rồi nói như vậy chỉ là vì muốn cãi nhau thôi. Bây giờ bị anh uy hiếp như vậy, cô càng không thấy tức giận, bởi dù sao cũng biết cái gọi là uy hiếp của anh cũng đều là nói cho vui miệng.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, hai người đều ở chung với nhau theo kiểu này, nửa thật nửa giả.
Cô trả bìa các-tông lại cho Tưởng Tùy, Tưởng Tùy thuận tay nhận lấy, lại bắt đầu quạt.
"… Tình tiết trong một tháng tới đều diễn ra ở trong trường. Bình thường anh đừng chạy lung tung, tránh để cho khi xuất hiện nhắc nhở tình tiết lại không kịp chạy về trường. Không phải vừa rồi Bạch Tinh Vũ đã đồng ý qua lại với anh à? Ồ, em vừa nói với anh rồi nhỉ, Bạch Tinh Vũ chính là tên của nữ chính."
Kiều Mãn bắt đầu hồi tưởng lại tình tiết.
"Trong sách, cô ấy có thiết lập nhân vật là một cô tiểu thư kiêu ngạo, làm việc theo cảm hứng. Vừa rồi cũng là vì nhìn thấy nam chính trong đám đông, thấy anh ta không hề có phản ứng gì đối với chuyện mình bị tỏ tình, cho nên mới xúc động đồng ý với anh. Tính từ bây giờ, đại khái hai tiếng sau, cô ấy sẽ rầm rộ tuyên bố lời tỏ tình của anh đã vô hiệu, đồng thời cho anh một tấm chi phiếu để làm tiền bồi thường."
"Đúng rồi, cuốn sách này còn có một bối cảnh rất lớn nữa. Nam nữ chính đều thuộc gia tộc giàu có lâu đời của Kinh Bắc, còn anh là nhà giàu mới nổi đến từ Tây Bắc. Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm cách chen chân vào cái gọi là giới thượng lưu, nhưng vẫn luôn không được bọn họ dung nạp. Lần này tỏ tình xong, cũng coi như là đắc tội với vòng tròn lấy nam chính làm trung tâm, trở thành trò cười của vòng tròn đó."
Nhưng người bạn thanh mai trúc mã duy nhất của anh, tiểu thư Kiều Mãn thì lại quá hiểu anh. Quả thật là anh có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng không phải là không hề để tâm đến chuyện gì.
Ít nhất, anh rất để ý đến chiều cao của mình.
Ai kia từ nhỏ đã kén ăn rất nghiêm trọng, từ ba tuổi đã thấp hơn cô nửa cái đầu.
Đợi đến lúc trung học, Kiều Mãn bắt đầu phát triển, cũng đã trổ mã ra dáng vẻ thiếu nữ, nhưng anh vẫn là bản mặt bé trai vóc dáng bé trai, mỗi lần đi theo sau cô thì chẳng khác gì một học sinh tiểu học cả.
Trạng thái này vẫn tiếp tục đến kỳ nghỉ hè năm lớp chín, anh ra nước ngoài ở ba tháng, lúc trở về đột nhiên cao lên một đoạn lớn.
Mặc dù sau đó chiều cao của anh tăng vọt, nhanh chóng trưởng thành thành cậu thiếu niên mà các cô gái sẽ thầm thích, nhưng chấp niệm với chiều cao thì lại vĩnh viễn không mất đi.
Ví dụ như hai năm trước, công ty anh tổ chức khám sức khỏe, bác sĩ đo chiều cao cho anh là một mét tám sáu. Ngoài mặt, anh vẫn bình thản như gió thoảng mây bay, thực tế ngày hôm sau đã kéo cô ra khỏi chăn, lôi cô đến bệnh viện để đo lại chiều cao.
Mà bây giờ, anh lại chỉ có một mét tám lăm… Ồ, phẩy năm.
"Thật đáng thương." Vẻ mặt Kiều Mãn vô cùng đồng tình: “Vừa rồi anh định nói gì với em thế?"
Tưởng Tùy lười biếng liếc nhìn cô: "Vốn muốn quan tâm một chút đến tình tiết tiếp theo của em."
"Bây giờ thì sao?" Kiều Mãn hỏi.
Tưởng Tùy: "Bây giờ chỉ muốn cùng em ân đoạn nghĩa tuyệt thôi."
Kiều Mãn cười, khuôn mặt cuối cùng cũng thả lỏng ra: "Có tiền không?"
Tưởng Tùy lấy ví tiền ra, móc hết tiền mặt đưa cho cô.
Kiều Mãn đếm một chút, nhíu mày: "Sao chỉ có sáu trăm."
Tưởng Tùy: "Nếu không phải trong trường có nhiều thứ cần dùng tiền mặt mua, anh còn chẳng có nổi sáu trăm ấy chứ."
Kiều Mãn trực tiếp đi móc túi anh.
Ngón tay thò vào trong quần mỏng, đầu ngón tay cách lớp lót bên trong lướt qua xương chậu của anh.
Tưởng Tùy còn không thèm nhướng mày, mặc cho cô lấy điện thoại từ túi quần mình ra.
"May mà thế giới tiểu thuyết cũng có WeChat." Kiều Mãn nhanh chóng nhập mật khẩu quen dùng của anh, mở phần mềm màu xanh lá cây để thêm bạn bè, lúc này mới trả điện thoại lại cho anh: “Chuyển tiền cho em đi."
Tưởng Tùy cười nhạt một tiếng, dường như đang cười cô được nước làm tới.
"Yên tâm, không lấy không của anh đâu." Kiều Mãn kiêu ngạo ngẩng cằm, cho dù đang mặc quần áo rách nát rẻ tiền, trông cô vẫn giống như một con ngỗng nhỏ kiêu ngạo.
Tưởng Tùy thản nhiên chuyển tiền, không đáp lại lời cô.
"Đúng rồi, bây giờ anh ở nội trú hả?" Kiều Mãn lại hỏi.
Tưởng Tùy: "Không phải là em đã đọc tiểu thuyết rồi sao? Còn hỏi anh làm gì."
Kiều Mãn không nói gì.
Kinh Đại là trường đại học mà nam nữ chính đều lựa chọn, dĩ nhiên không phải là một trường học bình thường. Cái loại bần cùng, dựa vào học bổng mà vào đây học giống nữ phụ cũng chỉ chiếm hai phần năm thôi.
Có một bộ phận nhỏ là con cháu trong vòng quyền quý của Kinh Thị được lên thẳng đại học. Những người này hoặc là có bối cảnh tốt, hoặc là có thành tích tốt, đương nhiên cũng có những người được ông trời ưu ái, có cả hai thứ như là Cố Hàn Thiên nữa.
Đương nhiên, trong trường ngoài hai loại người này, còn có một loại là thành tích không tốt, cũng không phải con cháu trong vòng Kinh Thị, phải đập vào một số tiền lớn mới vào được - ví dụ như nam phụ ác độc Tưởng Tùy trước mắt cô đây.
Kiều Mãn nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Trong trường cũng có rất nhiều người cười nhạo anh nữa."
Tưởng Tùy suy đoán theo: "Sau đó anh sẽ “hắc hóa” hả?"
"Bây giờ mới đến khúc nào cơ chứ?" Kiều Mãn kỳ quái nhìn anh một cái: “Anh không những không hắc hóa, còn cảm thấy Bạch Tinh Vũ thẳng thắn đáng yêu, càng thêm yêu cô ấy điên cuồng. Sáng sớm mỗi ngày đều sẽ mua bữa sáng cho cô ấy, tối đến lại đi đưa đồ ăn vặt, lúc tan học cũng quấn lấy người ta. Tóm lại là yêu đến mức ai cũng biết cả."
Vẻ mặt của Tưởng Tùy quả thật là một lời khó tả rõ: "Dễ yêu như vậy sao."
"Tiểu thuyết mà, đừng chấp nhặt quá." Kiều Mãn nói năng dứt khoát.
Tưởng Tùy day day thái dương: "Thái độ của cô ấy với anh như thế nào?"
"Chuyện này quan trọng lắm sao?" Kiều Mãn hỏi ngược lại.
Tưởng Tùy nghĩ một lát: "Quan trọng chứ, tình tiết ly kỳ như vậy đã rất làm khó anh rồi, nếu cô ấy lại làm mặt lạnh cả ngày thì anh không cúi đầu mà đi dỗ dành được đâu."
Đừng có nói, rõ ràng là từ nhỏ đến lớn, chuyện anh giỏi nhất chính là cúi đầu mà dỗ dành người ta còn gì.
Kiều Mãn liếc nhìn anh, chú ý đến mồ hôi trên chóp mũi anh, mới phát hiện tấm bìa các-tông đã hoàn toàn nghiêng về phía cô.
Tưởng Tùy ngược lại trở thành người bị mượn gió.
Kiều Mãn quay mặt đi: "Bởi vì cô ấy hại anh bị người ta cười nhạo, trong lòng rất áy náy, cho nên không nói gì cả."
Ngón tay Tưởng Tùy gõ nhịp trên băng ghế dài: "Áy náy à."
"Đây là cốt truyện đại khái trong một tháng tới. Đợi một tháng sau, em lại nói những chuyện khác cho anh biết." Kiều Mãn nói xong, lại nhìn mồ hôi trên chóp mũi anh: “Dù sao thì em mà nói quá sớm, anh cũng không nhớ được."
Tưởng Tùy không phủ nhận, chỉ hỏi một câu: "Em rất rành cuốn tiểu thuyết này hả?"
Kiều Mãn tức cười: "Nói nhảm, em nói nhiều như vậy, anh tưởng em bịa ra đấy à?"
"Không phải vậy."
Người đàn ông vốn lười biếng lại tùy ý, không hiểu vì sao anh lại nói chậm hơn, dường như đang suy nghĩ điều gì: "Anh chỉ tò mò thôi. Trước đây lúc đi học, những người khác đều theo đuổi phim truyền hình, theo đuổi tiểu thuyết, chỉ có em là cảm thấy mấy cái đó lãng phí thời gian. Từ khi nào mà em cũng làm những chuyện lãng phí thời gian này vậy."
"Con người thì đều sẽ thay đổi." Kiều Mãn thuận miệng trả lời.
Tưởng Tùy nhắm mắt lại, hơi ngửa mặt lên. Những vệt sáng lọt qua kẽ lá nhảy nhót trên mặt anh, cũng thỉnh thoảng lại lướt qua hầu kết hơi nhô ra của anh.
Anh vẫn không nhúc nhích, nếu không phải tấm bìa các-tông trong tay vẫn còn quạt thì có lẽ sẽ khiến người ta tưởng rằng anh đã ngủ rồi.
Im lặng một lát, anh mới không nhanh không chậm mở mắt ra, lại một lần nữa nhìn về phía Kiều Mãn, rồi phát hiện Kiều Mãn cũng đang nhìn anh.
Hầu kết của Tưởng Tùy giật giật, rất lâu sau mới lên tiếng: "Em…"
"Thân thể bây giờ của anh, cũng hai mươi tuổi à?" Kiều Mãn gần như đồng thời mở miệng.
Tưởng Tùy quá hiểu cô, nghe vậy thì đột nhiên nheo mắt lại, đơn phương tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện này.
Kiều Mãn đã bao giờ nghe lời anh cơ chứ: "Nói cách khác, bây giờ anh chỉ có một mét tám lăm."
"Là một mét tám lăm phẩy năm." Tưởng Tùy mặt không đổi sắc mà đáp.
Kiều Mãn lập tức cười nhạo: "So với chiều cao sau này của anh thì vẫn ít hơn một phẩy năm cen-ti-mét đấy."
Tưởng Tùy: "…"
Trong mắt tất cả mọi người, đại thiếu gia nhà họ Giang là một người có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, cũng không hề để bụng chuyện gì cả, trời có sập xuống cũng có thể coi là chăn bông mà đắp.
Trong nhà bỏ ra số tiền lớn cho anh vào Kinh Đại, không phải là mong anh học ra thành tích gì, mà là hy vọng anh có thể chen chân vào vòng tròn Kinh Bắc trong bốn năm đại học. Vì vậy, còn sắp xếp cho anh vào ở ký túc xá bên cạnh nam chính sau khi trường học sáp nhập nữa.
Đáng tiếc là ngay ngày đầu tiên anh đã tỏ tình với thanh mai trúc mã của người ta mất rồi.
Nam chính mặc dù không nói gì, lại đối xử đặc biệt lạnh nhạt với anh. Những bạn học xung quanh đều là người tinh ranh, bạn cùng phòng vốn có quan hệ không tệ với anh, sau khi biết chuyện cũng nhanh chóng xa lánh anh.
Kiều Mãn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn khó có thể tưởng tượng được một người từ nhỏ đã được người khác vây quanh như Tưởng Tùy, khi bị người khác xa lánh thì sẽ ra sao.
"Không muốn ở thì có thể không ở, ra ngoài mua một căn hộ đi." Cô đưa ra kiến nghị.
Tác giả của cuốn tiểu thuyết này là một học sinh cấp ba, mà rất có khả năng lại còn là một học sinh cấp ba không có tiền nữa, thế nên những mô tả về cuộc sống của người có tiền đều hoàn toàn là dựa vào tưởng tượng, cho nên mới thiết lập tất cả mọi người đều ở ký túc xá.
Vừa rồi cô mới cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, tình tiết bên ký túc xá nam sinh gần như chỉ được nhắc đến qua loa thôi, anh có ra ngoài ở thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đâu.
Tưởng Tùy ngước mắt nhìn cô, sau một hồi lâu mới từ từ nói: "Thôi, lười dọn."
"Tùy anh." Kiều Mãn cũng không ép buộc: “Không có việc gì thì anh về ký túc xá chờ đi."
Tưởng Tùy ngước mắt: "Chờ cái gì?"
Kiều Mãn ngẩng cằm, cao quý nói: "Em đã nói rồi, không lấy không tiền của anh đâu."
Nửa tiếng sau, Tưởng Tùy nhìn thấy ký túc xá của mình nhiều ra một chiếc điều hòa cũ và một cục nóng thì không khỏi trầm mặc.
"Anh bạn, cậu mang thứ này đến trường làm gì vậy?" Bạn cùng phòng lúc này vẫn chưa xa lánh anh, tò mò đến gần mà hỏi anh: “Tôi nhớ không lầm thì trường mình có điều hòa trung tâm rồi mà."
Tưởng Tùy day day sống mũi, ổn định lại cảm xúc: "Cậu không thấy đặt nó ở đây trông rất nghệ thuật sao?"
Bạn cùng phòng: "…" Người anh em à, cậu nói chuyện cũng rất nghệ thuật đó.