Do hai người xuyên việt duy nhất đều nguyện ý phối hợp diễn xuất, cốt truyện đã có thể phát triển bình thường.
Hai tiếng sau, Bạch Tinh Vũ công khai trên trang thổ lộ rằng bản thân mình vẫn còn độc thân.
Lời tuyên bố độc thân của cô ấy lập tức gây ra một trận sóng to gió lớn ở Kinh Đại, hầu như tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện này, trừ ký túc xá của Kiều Mãn, bởi vì…
“Mãn Mãn bảo bối à, tối nay mình và Viên Viên có buổi tụ tập liên hoan nên không về được, cậu dọn dẹp ký túc xá giúp mình với nha! Chụt chụt! Yêu cậu!”
Kiều Mãn nhìn tin nhắn của bạn cùng phòng Giả Hân gửi tới, có chút cạn lời.
Cân nhắc đến tình hình thích ứng hoàn cảnh mới của sinh viên, lần chuyển khu này, trừ một số ít ký túc xá có điều chỉnh, Kinh Đại phần lớn đều sẽ giữ nguyên các phòng ở ký túc xá cũ. Kiều Mãn cũng không ngoại lệ.
Điểm tốt là những ký túc xá khác đều là bốn người một phòng, còn phòng của bọn cô là ba người, ít người thì việc cũng ít đi.
Điểm xấu thì là… Nhân vật nữ phụ này của cô có hình tượng bên ngoài là thanh thuần, lương thiện như hoa sen trắng, luôn hòa hợp thân thiết với tất cả mọi người. Cho nên, để cốt truyện có thể tiến hành thuận lợi, tốt nhất là cô không nên làm sụp đổ thiết lập nhân vật.
Kiều Mãn liếc mắt nhìn cuốn “Phân tích các họa tiết trang trí trần nhà của kiến trúc chùa miếu Trung Quốc cổ đại” mà mình đã mượn về kia, chỉ có thể chấp nhận số phận mà cầm chổi lên quét nhà thôi.
Ký túc xá này được đưa vào sử dụng lần đầu tiên, thế nên cũng không có nhiều rác, nhưng bụi bặm thì lại có không ít. Đợi đến khi Kiều Mãn quét dọn xong xuôi mà nằm lên giường thì đã là hơn mười giờ tối rồi.
Gió từ điều hòa trung tâm của Kinh Đại nhẹ nhàng phả ra, cả người đều không có mồ hôi, Kiều Mãn đắp một chiếc chăn mỏng mùa hè, coi như hài lòng mà ngủ say.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ầm một tiếng mở ra, hai nữ sinh vừa cười vừa nói mà đi vào phòng.
“Cậu xem diễn đàn chưa? Bạch Tinh Vũ không chỉ tuyên bố mình độc thân, còn đưa cho người kia một tấm chi phiếu, chỉ thiếu nói thẳng là đừng có dính lấy cô ấy nữa.”
“Bạch Tinh Vũ cũng quá tuyệt tình ha, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho người ta. Nghe nói người tỏ tình còn là một anh đẹp trai nữa chứ, thật đáng thương.”
“Ai mà không biết Bạch Tinh Vũ là thiên kim của Tân Thuyền Khoa Kỹ? Đâu phải người cùng một tầng lớp, thế mà còn dám đi tỏ tình. Mình thấy tên đó cũng chỉ là muốn chui gầm chạn nhưng không thành công thôi, có gì đáng thương đâu.”
Hai nữ sinh vừa nói chuyện vừa cười đùa hết sức rôm rả. Kiều Mãn đang ngủ mơ mơ màng màng, không thể nhịn được nữa, trực tiếp ngồi dậy: “Này.”
Hai nữ sinh đồng thời dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía cô.
“Mãn Mãn bảo bối, cậu ngủ sớm vậy sao?” Giả Hân cười hỏi, hoàn toàn không có cảm giác áy náy vì làm phiền bạn cùng phòng.
Kiều Mãn cố đè xuống cơn bực bội khi bị quấy rầy, gượng cười: “Dọn dẹp vệ sinh hơi mệt nên ngủ trước, không phải các cậu nói tối nay không về à?”
Ánh mắt Giả Hân lảng tránh: “Thì là… Nhất thời đổi ý nên đi về ấy mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy, về sớm với cậu mà.” Dịch Viên Viên vội vàng tiếp lời.
Thật ra là vì không muốn dọn dẹp ký túc xá, cũng không muốn ở khách sạn bên ngoài, cho nên mới canh thời gian mà về.
Bên ngoài Kiều Mãn tuy là 20 tuổi, nhưng tuổi thật đã là 27 rồi, chênh lệch bảy tuổi có lẽ không lớn lắm, nhưng lại là sự khác biệt giữa người đã vào xã hội và sinh viên.
Ít nhất là bây giờ, cô liếc mắt một cái đã nhìn ra hai người đang chột dạ điều gì.
“Aiya, Mãn Mãn bảo bối, mình thật sự nhớ cậu chết đi được!” Dịch Viên Viên nhảy nhót chạy tới, lôi ra một cái túi nhựa từ trong chiếc túi hiệu hơn hai vạn đồng của cô ta: “Cậu xem, đây là đồ ăn ngon mình mang về cho cậu nè!”
Cái túi nhăn nhúm, đồ bên trong cũng ít đến đáng thương, vừa nhìn đã biết là ăn thừa mang về.
Kiều Mãn tiếp tục mỉm cười: “Không cần đâu, mình không đói.”
“Ăn một chút đi mà, quán này siêu đắt đó.” Dịch Viên Viên chớp mắt, trực tiếp đặt túi lên đầu giường của cô.
Kiều Mãn nhìn túi nhựa đi dạo bên ngoài cả buổi, cứ như vậy mà đặt lên chiếc giường mình vừa mới trải. Sau khi im lặng ba giây, cô vẫn không nói gì, chỉ là sau khi nằm xuống, cô lại gửi cho Tưởng Tùy một tin nhắn: [Đóng vai hoa sen trắng sao mà khó quá.]
Tưởng Tùy trả lời ngay lập tức: [?]
Kiều Mãn không để ý đến anh.
Rất nhanh, tin nhắn thứ hai của Tưởng Tùy đã được gửi tới: [Không khó bằng làm phò mã đâu.]
Lần này đến lượt Kiều Mãn gửi dấu chấm hỏi cho anh.
Tưởng Tùy: [Em không biết à? Phò mã Kinh Đại, lại còn là phiên bản thất bại nữa chứ *biểu tượng cười.jpg*]
Kiều Mãn: “…”
Lúc này, cô mới nhớ mà mở diễn đàn Kinh Đại ra xem, kết quả vừa vào đã thấy một bài đăng bóc phốt Bạch Tinh Vũ và gia sản của Tưởng Tùy.
Bài đăng đã có hơn một trăm comment rồi, cuối cùng còn đưa ra kết luận: [Mấy tên đàn ông này thật là không biết lượng sức mình.]
Kiều Mãn im lặng ba giây, đột nhiên cảm thấy làm “hoa sen trắng” cũng còn khá tốt.
Bởi vì trong tiểu thuyết gốc, nữ phụ lần thứ hai xuất hiện là ở buổi học công khai ba ngày sau khi khai giảng, thế nên ba ngày này Kiều Mãn không cần đi theo cốt truyện mà chỉ cần đúng giờ lên lớp và tan học là được.
Trở lại trường học, không cần phải mở họp rồi xem báo cáo, Kiều Mãn mỗi ngày trừ ăn uống thì chính là nằm trong ký túc xá hưởng điều hòa, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Chỉ là bạn cùng phòng của cô không được tốt lắm, vẫn luôn khiêu chiến sự kiên nhẫn của cô.
“Mãn Mãn bảo bối…”
Giọng nói nũng nịu vừa vang lên, Kiều Mãn lập tức buông điện thoại, nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Mãn Mãn thân mến, Mãn Mãn thân…” Dịch Viên Viên nhìn thấy mắt cô nhắm tịt, giọng nói vui vẻ đột nhiên dừng lại: “Ngủ rồi sao?”
Kiều Mãn không nói gì.
“Vừa nãy đã ngủ rồi.” Giả Hân tiếp lời.
Dịch Viên Viên thở dài: “Thôi được rồi, mình còn định nhờ cậu ấy đi lấy giúp mình cái gói chuyển phát nhanh nữa chứ. Mãn Mãn dạo này làm sao vậy, hình như rất thích ngủ.”
“Không biết nữa, nhìn cũng không giống là bị bệnh, đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại rồi bảo cậu ấy đi lấy vậy.” Giả Hân an ủi.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi, mình không muốn tự mình đi đâu, nóng chết đi được.” Dịch Viên Viên chỉ đành chấp nhận.
Giả Hân lại như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, mình thấy Cố Hàn Thiên rồi đấy.”
“Thật hả?” Dịch Viên Viên kinh ngạc hỏi.
Giả Hân gật đầu: “Ừm, ở thư viện bên kia.”
“Cố Hàn Thiên thật sự quá tuyệt, đã đẹp trai còn ham học, vừa khai giảng đã chạy đến thư viện rồi.” Giọng Dịch Viên Viên đầy chờ mong.
Giả Hân: “Anh ta không vào trong thư viện, hình như đang đợi ai đó.”
“Đợi ai đó?” Dịch Viên Viên lập tức cảnh giác: “Đợi ai?”
Giả Hân: “Không biết nữa, hình như đã đợi từ ngày khai giảng rồi, dạo này ngày nào cũng đến.”
“Không phải là anh ấy đang đợi người mình thích đấy chứ? Cố đại thiếu gia vì tình yêu mà hạ phàm, ngày ngày thê lương chờ tình yêu đích thực… Đừng mà!” Dịch Viên Viên ai oán.
Kiều Mãn: “…” Yên tâm, không phải đâu.
“Chắc không phải đâu, bạn cùng phòng của Cố Hàn Thiên nói anh ta vẫn chưa thích ai mà.” Giả Hân an ủi.
Tuy cùng ở trong một trường học, nhưng người như Cố Hàn Thiên lại quá xa vời, Dịch Viên Viên cũng không thật sự đau lòng. Cô ta chỉ kêu la hai tiếng rồi lại hăng hái vẫy tay với Giả Hân.
“Lại đây, cho cậu xem một thứ.”
“Gì đấy gì đấy?” Giả Hân tò mò đến gần.
“Tèng teng!” Dịch Viên Viên giơ điện thoại lên, bên trên là ảnh của Cố Hàn Thiên.
“Cố Hàn Thiên!” Giả Hân kinh hô một tiếng: “Đẹp trai quá, cậu lấy ở đâu ra vậy?”
“Mua từ bạn của anh ấy đấy, mình tốn một ngàn tệ chứ không ít đâu.” Dịch Viên Viên đắc ý nói.
Giả Hân lập tức hâm mộ: “Rẻ quá.”
Kiều Mãn giả vờ ngủ nhưng đã nghe toàn bộ: “…”
Không hiểu, không rõ, nghĩ cũng không ra.
Nhưng nếu một tấm ảnh có thể bán một ngàn tệ, thì đợi đến khi cô theo cốt truyện mà làm quen được với Cố Hàn Thiên, có nên cân nhắc phát triển một chút nghề tay trái không đây?
Kiều Mãn vừa nghĩ đến Cố Hàn Thiên là lại nhớ đến mấy cuốn sách mình lấy nhầm hôm đó. Nghĩ đến ánh mắt Cố Hàn Thiên nhìn mình như nhìn đồ biến thái, cô không khỏi có chút đau đầu.
Nội dung trò chuyện của Giả Hân và Dịch Viên Viên như ngựa hoang đứt cương, Kiều Mãn thất thần một lát là hai người đó đã nói từ Cố Hàn Thiên mà nói sang Tưởng Tùy rồi.
“Mình cũng thấy Tưởng Tùy rồi, thật sự rất đẹp trai, nhưng so với Cố Hàn Thiên thì vẫn kém một chút.” Dịch Viên Viên nói.
Giả Hân: “Bình thường thôi, không ai có thể đẹp trai hơn Cố Hàn Thiên.”
Kiều Mãn giả vờ ngủ nhưng đã nghe toàn bộ, cô tỏ vẻ mình không đồng ý với ý kiến này lắm.
Tuy rằng anh chồng trước này của cô miệng mồm độc địa, vừa lười biếng lại vô tình, nhưng về phương diện tướng mạo thì chưa từng thua kém ai bao giờ. Cho dù là thời kỳ lùn có một mét rưỡi thì cũng là anh lùn đẹp trai nổi danh mười dặm tám thôn.
Cố Hàn Thiên thì… Nhìn cũng được, mày kiếm mắt sáng, đường nét sâu sắc, nhưng quá có cảm giác áp bức, thành tích học tập cũng quá ưu tú.
Kiều Mãn gặp loại người này rất dễ nảy sinh ý thức cạnh tranh, rất khó để thưởng thức tướng mạo đối phương một cách đơn thuần.
“Mà hình như là Tưởng Tùy đã chuyển ngành rồi, bây giờ ngày nào cũng học cùng lớp với Bạch Tinh Vũ hết.” Dịch Viên Viên tiếp tục chia sẻ tin đồn mà mình hóng được.
Giả Hân kinh ngạc: “Thật á? Không phải là Bạch Tinh Vũ đã từ chối anh ta rồi à? Sao hai người này còn dính với nhau vậy?”
“Ai mà biết được. Thật ra mình thấy Bạch Tinh Vũ hơi trà xanh, lúc từ chối thì to mồm lắm, thế mà bây giờ lại ngầm cho phép người ta vây quanh mình, làm như ta đây có sức hút lắm ấy.”
“Nói vậy thì Tưởng Tùy cũng thật đáng thương.”
Đáng thương.
Kiều Mãn từng nghe rất nhiều người dùng từ này để hình dung Tưởng Tùy.
Không ngờ xuyên vào trong tiểu thuyết, cô lại nghe được một lần nữa.
Điều hòa trung tâm xua tan cái nóng của mùa hè, hai cô gái trẻ kề đầu ghé tai, vừa ăn dưa hấu vừa thì thầm to nhỏ.
Kiều Mãn giả vờ ngủ quá lâu, rồi lại thật sự ngủ thiếp đi mất.
Cô mơ thấy hồi trung học.
Cũng là mùa hè nóng bức như vậy, cô vì thức đêm làm bài tập mà gục xuống bàn ngủ say như chết trong giờ tự học buổi sáng.
Ở trường trung học trọng điểm trong hiện thực, mùa hè vĩnh viễn nóng như nhiệt tình của đám học sinh vậy. Mặc dù có hai chiếc điều hòa, nhưng cửa phòng học lúc mở lúc đóng, vẫn không giữ được không khí lạnh trong phòng.
Cô sợ mình ngủ được một nửa thì sẽ bị nóng tỉnh, cho nên yêu cầu cậu bạn cùng bàn Tưởng Tùy cầm quạt điện nhỏ thổi gió cho mình. Miệng Tưởng Tùy thì càm ràm đấy, nhưng vẫn làm theo lời cô.
Cô ngủ một giấc thật say, cho đến khi giờ tự học buổi sáng kết thúc, cô bị cơn đói đánh thức, mới phát hiện Tưởng Tùy vẫn còn đang cầm quạt điện.
“Chị Mãn à, anh Tùy của chúng ta đáng thương quá, vẫn luôn quạt cho cậu đấy, cậu không tỉnh là cậu ấy cũng không dám dừng luôn.” Cán sự thể dục ngồi phía sau vừa cười ha hả vừa nói.
Kiều Mãn liếc mắt nhìn Tưởng Tùy: “Cậu thấy mình đáng thương lắm hả?”
Tưởng Tùy nhún vai: “Cũng hơi.”
“Rõ ràng là cậu tự nguyện mà.” Kiều Mãn làu bàu.
Tưởng Tùy tức đến bật cười: “Tôi tự nguyện thì không đáng thương à? Cái này có khác gì người làm công tự nguyện tăng ca đâu?”
Giấc mơ đến đây thì dừng lại, Kiều Mãn mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn ở trong phòng ngủ.
Trời đã tối đen, Giả Hân và Dịch Viên Viên không biết đã đi đâu rồi, cả phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô.
Kiều Mãn nhớ đến câu nói của Tưởng Tùy trong mơ, sau nhiều năm cuối cùng cô cũng thừa nhận… Tưởng Tùy bị mình sai khiến nhiều năm như vậy, quả thật có chút đáng thương.
Mà bây giờ, anh khó khăn lắm mới có được tự do, vì muốn trở về thế giới hiện thực, còn phải chịu sự nô dịch của nữ chính trong tiểu thuyết.
Kiều Mãn thở dài, mở diễn đàn Kinh Đại ra, vừa nhìn đã thấy bài đăng liên quan đến Tưởng Tùy:
[Chấn động! Hoa khôi Bạch Tinh Vũ rốt cuộc có sức hút gì, có thể khiến phú nhị đại mỏ than si tình đeo bám đến mức này?]
Ồ, là Tưởng Tùy đáng thương nè.
Kiều Mãn mở bài đăng ra, nhìn thấy một đoạn video.
Địa điểm quay video là ở nhà ăn, trong video, Tưởng Tùy bưng khay, không nhanh không chậm đi theo sau Bạch Tinh Vũ, giống như kỵ sĩ trung thành đi sau phò tá vậy.
Hai người tìm một bàn rồi ngồi xuống đối diện nhau. Vừa ngồi xuống, Tưởng Tùy đã bắt đầu gắp thức ăn cho Bạch Tinh Vũ.
Kiều Mãn nhớ trong nguyên tác hình như cũng có đoạn này, trong lần đầu tiên nam phụ phản diện si tình cùng ăn cơm với nữ chính, đã kích động gắp tất cả những thứ ngon trong đĩa của mình cho cô ấy.
Nữ chính không muốn ăn, anh còn hạ giọng cầu xin cô ấy, cho đến khi cô ấy miễn cưỡng chấp nhận, mới tiếp tục ăn cơm ngon lành.
Ừm, trong tiểu thuyết cũng viết có người thích hóng hớt đã lén quay lại đoạn này, còn đăng lên diễn đàn - phỏng chừng chính là video này đây.
Nếu cốt truyện không chạy lệch, thì bây giờ Cố Hàn Thiên đang nổi giận trong ký túc xá rồi.
“Thật đáng thương làm sao, Tưởng Tùy.” Kiều Mãn biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà hả hê trong bụng.
Nếu nói Tưởng Tùy có khuyết điểm gì lớn, thì Kiều Mãn cảm thấy thứ nhất là anh quá để ý đến chiều cao, thứ hai chính là anh rất bảo vệ đồ ăn.
Đúng vậy, đại thiếu gia nhà họ Tưởng từ nhỏ đã không lo ăn uống, lại trưởng thành với cái tính cách bảo vệ đồ ăn đến mức cực đoan. Ngay cả cô cũng rất khó mà lấy được đồ ăn từ trong bát của anh.
Bây giờ, vì đi theo cốt truyện, anh lại phải chủ động chia đồ ăn cho nữ chính.
“Để em xem anh đã chia cho cô ta những gì nào…”
Kiều Mãn phóng to video, cố gắng phân biệt từ hình ảnh mờ căm.
Một miếng hành tây, hai miếng ớt chuông, còn có ba lát… Gừng?
Cô: “?”
*
Nửa tiếng trước.
Bạch Tinh Vũ nhìn những thứ nhiều thêm trong bát, muốn nói lại thôi.
“Ăn nhiều một chút.” Tưởng Tùy dịu dàng mở miệng.
Bạch Tinh Vũ khó xử: “Cái này tôi cũng không ăn được mà?”
“Bây giờ tôi đang bị cả trường cười nhạo…” Tưởng Tùy thở dài.
Bạch Tinh Vũ lập tức thay đổi thái độ: “Ăn được hết, cảm ơn nhé.”