Sau một hồi im lặng kéo dài, Kiều Mãn phát hiện mình thật sự không thể chiều theo ý anh được, nếu không thì chủ đề sẽ bị anh kéo đi lung tung mất.

“… Có thể nói chuyện nghiêm túc được không hả? Anh không biết đây là một cuốn tiểu thuyết à, tại sao lại làm như nam phụ trong tiểu thuyết mà chạy đi tỏ tình với nữ chính thế?” Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Vì anh đang đi theo cốt truyện chứ sao.” Lần này Tưởng Tuỳ cũng không vòng vo mà trực tiếp nói đáp án cho cô luôn.

Kiều Mãn kinh ngạc: “Cốt truyện? Anh còn chưa xem cuốn tiểu thuyết này, sao lại…”

Chưa nói xong, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một hàng chữ…

[Xin chào Kiều Mãn, chào mừng cô đến với thế giới của tình yêu. Tiếp theo, xin cô vui lòng nghiêm túc đi hết toàn bộ cốt truyện. Như một phần thưởng, trong khoảnh khắc nghênh đón kết cục, cô sẽ được đưa về lại thế giới của mình, trở về thời gian và địa điểm trước khi xuyên không đến đây. (Trên đây là lời chào mừng, sau này sẽ không xuất hiện nữa.)]

[Cửa thư viện, bị Cố Hàn Thiên đụng phải, sách kiến trúc đang ôm trong lòng rơi vãi đầy đất – cuốn "Phân tích các họa tiết trang trí trần nhà của kiến trúc chùa miếu Trung Quốc cổ đại" trong đó đã thu hút sự chú ý của anh ta.]

“Anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Vào ngày đầu tiên khi vừa xuyên không đến, ở đây…”

Tưởng Tuỳ chỉ vào đầu: “Đột nhiên xuất hiện một hàng chữ, nói rằng chỉ cần anh đi hết cốt truyện là có thể quay về thế giới của mình. Sau đó, không hiểu sao nó lại bảo anh đi mua thuốc lá ở cửa hàng tiện lợi.”

Kiều Mãn chớp mắt, đoạn văn đầu tiên trong đầu đã biến mất, đoạn thứ hai thì vẫn còn đó – vô cùng nổi bật sáng chói với chữ trắng trên nền đen.

“Sau đó anh liền đi mua thuốc lá hả?” Cô hỏi.

Tưởng Tuỳ liếc cô một cái: “Anh đã báo cảnh sát, tiện thể đến bệnh viện chụp CT não luôn.”
Kiều Mãn: “…” Cũng hợp lý phết.

“Sau đó anh phát hiện nơi này không phải thế giới thực, anh cũng trở thành một Tưởng Tuỳ khác.”

Kiều Mãn ừ một tiếng: “Anh trở thành nam phụ rồi.”

Tưởng Tuỳ: “Thân thể vẫn là thân thể của anh, chỉ là trẻ hơn mấy tuổi thôi. Nhưng thân phận thì đã thay đổi rồi, mạng lưới quan hệ bạn bè gia đình cũng đều thay đổi hết.”

Kiều Mãn gật đầu: “Sau đó thì sao? Anh có đi mua thuốc lá không?”

“Ừm, nếu không đi thì những chữ đó cứ nằm trong đầu mãi, phiền muốn chết được.”

Tưởng Tuỳ không cần cô hỏi là đã chậm rãi chủ động khai báo: “Nhưng dù anh đã đi đến mấy lần thì những chữ đó vẫn không hề biến mất, vẫn liên tục nhắc nhở anh phải đến cửa hàng tiện lợi. Mãi đến một lần cuối cùng, khi anh gặp Bạch Tinh Vũ ở đó thì hàng chữ này mới biến thành cốt truyện và lời thoại cụ thể hơn.”

“Đó là lần đầu tiên nam phụ và nữ chính gặp nhau.” Kiều Mãn giải thích.

Nói đến đây, Tưởng Tuỳ không nhịn được mà phàn nàn: “Lúc đó cô ta đang ăn oden, cốt truyện bảo anh nhìn chằm chằm cô ta ba mươi giây. Sau đó cô ta được tài xế đón đi, anh còn phải đội mưa đuổi theo. Lúc đấy anh tưởng là nó bảo anh đi cướp củ cải cô ta ăn dở, không ngờ là màn kịch yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“… Cốt truyện não tàn gì mà bảo anh đi cướp củ cải người ta ăn dở hả?” Kiều Mãn cạn lời.

Tưởng Tuỳ xòe tay: “Tóm lại là đi hết đoạn cốt truyện này, hàng chữ đó liền biến mất.”

“Sau đó thì sao?” Kiều Mãn truy hỏi.

“Sau đó không lâu lại xuất hiện một hàng chữ mới, vẫn là bảo anh đến cửa hàng tiện lợi, rồi sau đó vẫn là đến cửa hàng tiện lợi. Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến hôm qua thì cuối cùng cũng đã có cốt truyện mới. Kết quả còn chẳng bằng đến cửa hàng tiện lợi nữa.”

Nghe lời anh nói, Kiều Mãn mới nhớ lại - trong nguyên tác quả thật có đoạn này.

Nam phụ yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên ở cửa hàng tiện lợi, sau đó thường xuyên quanh quẩn ở cửa hàng tiện lợi, nhưng vẫn không gặp lại nữ chính.

Cho đến ngày trước khi khai giảng, trong lúc nam phụ tra cứu tư liệu ở trường thì phát hiện tư liệu của nữ chính ở hội học sinh, mới có màn tỏ tình ngay vào ngày khai giảng như lúc nãy.

“Cốt truyện” mà Tưởng Tuỳ nói đều khớp với nhau cả.

“Sở dĩ em vẫn chưa thấy cốt truyện, có lẽ là vì vai diễn của em còn vẫn chưa xuất hiện trong sách.” Tưởng Tuỳ ngước mắt, tầm mắt anh dừng lại trên khuôn mặt đỏ bừng vì nóng của cô: “Nể tình đều là người xuyên không với nhau, anh lại nhắc nhở em một chuyện.”

Kiều Mãn lau mồ hôi trên mặt: “Gì cơ?”

“Gợi ý cốt truyện thường sẽ xuất hiện trong đầu em trước mười phút. Mặc dù phần lớn cốt truyện đều có thể hoàn thành trong một khoảng thời gian linh hoạt chứ không cần thời gian cụ thể, nhưng anh khuyên em nên chuẩn bị mọi thứ trong vòng mười phút, sau đó cố gắng hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong một lần thôi.”

Tưởng Tuỳ nói xong thì tạm dừng một lát, rồi lại bổ sung một câu: “Cho dù không phải vì muốn quay về thế giới thực đi nữa.”

Kiều Mãn: “Tại sao?”

“Bởi vì nếu bỏ lỡ cốt truyện, em sẽ gặp xui xẻo, cũng sẽ rất phiền phức.”

Kiều Mãn: “…”

Tưởng Tuỳ không nhanh không chậm mà giải thích với cô: “Ví dụ như lần đầu tiên anh nhận được cốt truyện, anh đã không lập tức đến cửa hàng tiện lợi, sau đó thì có đi mấy lần cũng vô dụng. Cho đến khi Bạch Tinh Vũ lại đến cửa hàng tiện lợi một lần nữa, lại vừa ăn oden, thì anh mới miễn cưỡng đi hết đoạn cốt truyện đầu tiên đó. Nếu trước khi đoạn cốt truyện tiếp theo xuất hiện mà cô ta không đến cửa hàng tiện lợi đó nữa, thì anh đoán nhiệm vụ sẽ thất bại.”

Kiều Mãn gật đầu: “Bỏ lỡ thời điểm xảy ra cốt truyện, quỹ đạo hành động của các nhân vật khác sẽ trở nên không thể kiểm soát, có muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ có chút phiền phức, nhưng như vậy thì liên quan gì đến chuyện xui xẻo mà anh nói?”

Tưởng Tuỳ: “Sau khi bỏ lỡ cốt truyện lần đầu tiên, anh đã làm mất một cái điện thoại, máy tính hỏng ba lần, quần áo tự dưng bị rách, còn bị mắc mưa, tai nghe mới mua còn chưa dùng đã bị hỏng.”

Kiều Mãn lặng lẽ đối diện với tầm mắt anh.

Tưởng Tuỳ: “?”

Kiều Mãn quay đầu bỏ đi luôn.

“Đi đâu đó?” Tưởng Tuỳ lười biếng mà nâng cao giọng.

Kiều Mãn cũng không quay đầu lại, chỉ đáp: “Thư viện!”

Thư viện và tòa nhà Tri Hành cách nhau năm tòa nhà giảng dạy và hai nhà ăn, cộng thêm một hồ nhân tạo vừa không đẹp mà cũng chẳng thực dụng nữa.

Kiều Mãn thở hổn hển mà chạy đến thư viện, cô đã hoàn toàn bỏ lỡ thời gian mười phút để chuẩn bị đi cốt truyện rồi.

Từ nội dung tán gẫu của những người qua đường đang đứng trước cửa thư viện, cô biết được là nam chính Cố Hàn Thiên đã rời đi từ hai phút trước rồi.

“Cố Hàn Thiên thật sự là đẹp trai quá à!” Người qua đường số một kích động hô to.

Người qua đường số hai lập tức phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, đẹp trai chết mất thôi!”

Kiều Mãn vịn tường, lặng lẽ thở dốc. Khó khăn lắm cô mới có thể bình phục lại hô hấp, liền nhìn thấy đôi giày màu trắng dưới chân mình lúc này như đang há miệng mà chế nhạo cô vậy.

Cô: “…”

“Bắt đầu xui xẻo rồi đó.” Không biết là Tưởng Tuỳ đã đi theo cô đến đây từ lúc nào, anh nhìn giày của cô rồi nói: “Nhưng em cũng không cần quá căng thẳng, anh đã nghiên cứu rồi, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Nhiều nhất là mất chút tiền thôi.”

Mất - chút - tiền - thôi? Kiều Mãn làm gì có tiền để mà mất hả! Cô ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Tưởng Tuỳ đang đứng hóng chuyện ở trước mặt mình.

“Mua thẻ điện thoại chưa?” Cô hỏi.

Tưởng Tuỳ: “Mua rồi.”

“Đã đăng ký chính chủ chưa?”

Tưởng Tuỳ: “Vẫn chưa.”

Thẻ sinh viên là nhà trường thống nhất kích hoạt, học sinh được mua với giá rất rẻ, sau đó đến quầy giao dịch để làm thủ tục đăng ký tên thật chính chủ.

Hôm nay là ngày khai giảng, Tưởng Tuỳ đã mua thẻ nhưng vẫn chưa kịp đăng ký tên thật.

Nghe Tưởng Tuỳ trả lời, Kiều Mãn đưa tay về phía anh, Tưởng Tuỳ im lặng đưa điện thoại của mình cho cô.

“Em biết số điện thoại của nam chính hả?” Tưởng Tuỳ nhướng mày.

Kiều Mãn cũng không ngẩng đầu lên, vừa gõ chữ lạch cạch, vừa nói với tốc độ cực nhanh: “Vừa nãy có nhìn thấy trong phòng Giáo vụ.”

Gửi tin nhắn cho nam chính xong, cô lưu số điện thoại của mình vào điện thoại rồi mới trả điện thoại lại cho Tưởng Tuỳ.

Màn hình vẫn dừng lại ở giao diện tin nhắn, Tưởng Tuỳ tiện tay nhìn một cái…

Anh: [Cố Chó Má, tao sớm đã nhìn mày không vừa mắt, mày dám đến thư viện đụng mặt không hả?]

188********: [Mày là ai?]

Anh: [Mày cần gì biết tao là ai, bố mày bây giờ đang đứng ở thư viện đợi mày đây. Có giỏi thì mày đến đây đi, không đến thì mày là cháu tao.]

188********: [Mày bị bệnh hả? Cút mợ mày đi]

Anh: [Có mà não mày @# có bệnh ấy %&% ông mày hiếu rồi¥#& ra vẻ cậu chủ chảnh chó chứ gì @#¥%… Con mẹ nó!]

188********: [Mày cứ đợi đấy, tao đến ngay đây.]

Tưởng Tuỳ lặng lẽ cất điện thoại, nhìn nữ vương cao quý lạnh lùng nhưng rất thích mắng chửi thô tục ở đối diện. Hiếm khi mà anh nói giúp cho người lạ: “Cái loại người mà ngày khai giảng đã đến thư viện thì sau này cũng sẽ thường xuyên đến thôi. Thật ra em không cần mạo hiểm khiêu khích anh ta như vậy, cứ đợi anh ta đến là được mà.”

Đợi? Cô cũng muốn đợi lắm chứ, chỉ tiếc là tình hình kinh tế không cho phép.

Kiều Mãn cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại mà đi về phía thư viện: “Em đi thư viện mượn sách cái đã, anh ta đến thì anh nhớ nhắn tin cho em đấy.”

Nam chính Cố Hàn Thiên vừa rời khỏi thư viện không lâu, rất có thể vẫn còn ở gần đây thôi.

Kiều Mãn không dám chậm trễ, cô vừa chạy vào thư viện đã đi tìm giá sách kiến trúc, nhanh chóng tìm kiếm cuốn "Phân tích các họa tiết trang trí trần nhà của kiến trúc chùa miếu Trung Quốc cổ đại".

Cố Hàn Thiên từ nhỏ đã thích kiến trúc cổ đại, đặc biệt là loại kết cấu đầy hoa lệ kia. Mặc dù vì áp lực gia đình nên anh ta đã chọn ngành kinh tế, nhưng vẫn luôn không từ bỏ nghiên cứu về phương diện này.

Chính vì vậy, trong lần đầu tiên anh ta gặp nữ phụ, mới vì nữ phụ cầm cuốn sách mình thích mà có ấn tượng không tồi với cô ta.

Đến khi phát hiện ra cô ta và mình đều là sinh viên khoa kinh tế, ấn tượng này đã trở thành hảo cảm – là tri kỷ khó tìm.

Cái điện thoại cùi trong túi cô rung lên hai tiếng, Kiều Mãn nhanh chóng nhìn thoáng qua, là tin nhắn Tưởng Tuỳ gửi đến: [Đến rồi.]

Nữ phụ vì vậy mà bước được vào vòng tròn quan hệ của anh ta, trở thành nơi mà anh ta trút bầu tâm sự.

Nói tóm lại, nếu đã quyết định đi theo cốt truyện, vậy thì bước đầu tiên này vô cùng quan trọng, đặt nền móng tốt thì sau này mới có thể thuận lợi được.

Kiều Mãn đẩy nhanh tốc độ tìm sách, nhưng cô đã tìm gần hết một hàng giá sách mà vẫn không tìm thấy cuốn "Phân tích các họa tiết trang trí trần nhà của kiến trúc chùa miếu Trung Quốc cổ đại” kia.

Điện thoại đột nhiên bắt đầu rung lên điên cuồng, không cần nghĩ cũng biết - là Tưởng Tuỳ đang thúc giục cô.

Trong thư viện, giọng nữ trên loa vang lên, nhẹ nhàng nhắc nhở hôm nay là ngày khai giảng, sách trong thư viện vẫn chưa phân loại cong, một phần nhỏ sách vẫn còn phân bố lộn xộn. Nếu các bạn học phát hiện sách bị đặt sai vị trí, xin vui lòng mang đến quầy lễ tân để giao cho nhân viên quản lý.

Điện thoại ong ong không ngừng, Kiều Mãn tìm sách càng gấp, cuối cùng cố đã tìm thấy cuốn sách mình muốn ở hàng cuối cùng.

Điện thoại trong túi đột nhiên yên tĩnh, cô rút "Phân tích các họa tiết trang trí trần nhà của kiến trúc chùa miếu Trung Quốc cổ đại" ra, lại tiện tay cầm thêm mấy cuốn bên cạnh, ôm vào lòng rồi sải bước ra ngoài. Hai cái miệng giày lúc đóng lúc mở, quả thực là trông vô cùng oai phong.

“Bạn học, bạn vẫn chưa đăng ký, không thể mang sạch đi được!” Nhân viên quầy lễ tân nhìn thấy cô thẳng ra ngoài thì lập tức muốn đến ngăn cô lại.

Kiều Mãn vừa bước ra khỏi thư viện thì Tưởng Tuỳ đã lướt qua cô, cười híp mắt cản đường nhân viên thủ thư.

“Xin lỗi cô, bạn ấy ra ngoài gặp người quen, một lát nữa sẽ quay lại đăng ký sau.”

“Nhưng mà…”

“Em ở lại đây để làm tin có được không ạ? Cô yên tâm đi, bạn ấy sẽ không chạy đâu.” Tưởng Tuỳ lại cười càng thêm thân thiện, vẻ mặt anh vô hại nhưng người thì cứ luôn cản đường cô nhân viên thủ thư.

Kiều Mãn phớt lờ ánh mắt khác thường đang nhìn giày cô của những người xung quanh, ôm sách nhanh chóng đi về phía trước. Cô chưa từng gặp nam chính bao giờ, nhưng chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra anh ta rồi…

Tiểu thuyết có não tàn đến đâu thì nam chính cũng vẫn sẽ là người tuấn tú, nổi bật - điểm này rất dễ đoán.

Huống chi đối phương lại còn đang hung hăng thế kia, vừa nhìn đã biết là đang chuẩn bị tìm người đánh nhau rồi.

Kiều Mãn lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở, dùng góc độ tự nhiên nhất, lơ đãng nhất mà đi về phía anh ta.

Bang!

Thành công đụng vào nhau, sách rơi vãi đầy đất, Cố Hàn Thiên cũng vì vậy mà dừng bước, theo bản năng cúi người giúp cô nhặt sách.

Hàng chữ trong đầu biến mất, được thay thế bằng một hàng lời thoại.

Từ khi sinh ra thì Kiều Mãn đã ở mâm trên rồi, hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng làm em gái nhỏ nhẹ bao giờ, cũng không biết phải diễn vai em gái nhỏ nhẹ như thế nào, chỉ có thể cố gắng mềm giọng: “Xin lỗi, anh không sao chứ?”

“Tôi không sao, còn cậu?”

Giọng Cố Hàn Thiên lạnh nhạt, nhưng cũng coi như lịch sự. Sau khi nhặt cuốn "Phân tích các họa tiết trang trí trần nhà của kiến trúc chùa miếu Trung Quốc cổ đại" lên, bàn tay đang đưa về phía những cuốn sách khác của anh ta lại đột nhiên dừng lại.

Xem ra đã thành công thu hút được sự chú ý của anh ta rồi, cũng đã giành được thiện cảm ban đầu.

Kiều Mãn nhìn phản ứng của anh, khóe môi cong lên một đường cong nhã nhặn. Giây tiếp theo, cô phát hiện sự chú ý của anh ta không nằm ở cuốn hoa văn trần nhà này, mà là ở những cuốn sách khác trên mặt đất.

Kiều Mãn nhìn theo tầm mắt của anh ta…

“100 loại tư thế mới của tình dục và tình yêu”.

“Quy trình dạo đầu tăng cường kho*i c*m sâu sắc cho các cặp đôi”.

“Kỹ năng và phương pháp sử dụng các món đồ chơi nhỏ cho người độc thân”.

“Tại sao con người nhất định phải chịu sự ràng buộc của đạo đức, đã là người với người thì đều có thể, vậy người với động vật thì sao”.

Kiều Mãn: “…”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play