Khoảng 3 giờ 30 sáng, Kiều Mãn chợt tỉnh giấc vì quá nóng.
Điều đầu tiên cô làm khi mở mắt là bật đèn lên rồi quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Căn phòng ngủ nho nhỏ chỉ khoảng bảy, tám mét vuông, sau khi bật đèn lên thì trông cứ như là mới bị tráng trên một lớp dầu trơn, khiến căn phòng lại càng thêm chật chội hơn.
Được lắm, có vẻ như cô vẫn còn đang ở đây.
Kiều Mãn ngồi im một lúc, sau đó mới đi vào trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp. Cô lấy khăn lông rồi xách thêm một chậu nước lạnh ra ngoài ban công.
Chiếc khăn lông được ngâm trong chậu nước, rất nhanh đã ngậm no nước. Kiều Mãn lấy ra, vắt khô rồi dùng nó lau người - khuôn mặt cô vẫn là vẻ lãnh đạm như mọi khi.
Đêm hè nóng nực, không khí ngột ngạt, chiếc khăn lông mát lạnh miễn cưỡng mang lại chút mát mẻ, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự khô nóng.
Kiều Mãn thả cái khăn lông về lại trong chậu. Cô đi đến bên cửa sổ, im lặng nhìn xuống đường phố bên dưới, trong đầu cô đột nhiên này lên một ý nghĩ…
Nếu bây giờ cô nhảy từ đây xuống thì liệu cô có thể trở về thế giới hiện thực được không nhỉ?
Đúng vậy, cô đã xuyên không.
Cô vẫn còn nhớ, vào hai tháng trước, vất vả lắm cô mới lấy được giấy chứng nhận ly hôn. Khi cô vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, còn đang chuẩn bị nghênh đón một cuộc sống mới thì một chiếc xe tải lớn lại bất ngờ lao về phía cô.
Lúc đó, trước mắt cô tối sầm lại, chờ đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện mình đã ở trong căn hộ tồi tàn này rồi.
Phải mất vài ngày cô mới nhận ra rằng mình không chỉ xuyên không mà còn xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết internet có tên "Trúc mã và thanh mai”, hơn nữa cô còn trở thành nhân vật nữ phụ độc ác có cùng tên với mình - Kiều Mãn.
Trong truyện, nhân vật nữ phụ này ngoài mặt là một cô gái ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất lại là một kẻ mưu mô, đen tối.
Kể từ khi cô ta yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta bắt đầu tìm cách ly gián nam chính và nữ chính. Cũng vì có cô ta mà cuốn tiểu thuyết lãng mạn ngọt ngào với nội dung đơn giản này lại bị kéo dài tới gần 80 vạn chữ.
Xuyên vào một nhân vật nữ phụ độc ác như vậy, Kiều Mãn cũng không có ý kiến gì.
Nhưng mà…
Nếu nhân vật nữ phụ độc ác này không chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, lại còn nghèo đến mức phải sống nhờ vào tiền trợ cấp xã hội, rồi phải vay nợ để đi học…
Hay là toàn bộ tài sản của cô ta cũng chỉ có vài bộ quần áo đã giặt đến bạc phếch, một chiếc xe đạp không có bánh xe cùng với một căn nhà rộng 50 mét vuông đã hư hỏng xuống cấp đến mức bán cũng chẳng ai thèm mua…
Thì thực sự là cô có ý kiến rất lớn đó.
Là một tiểu thư nhà giàu, từ khi sinh ra chưa từng phải sống trong nghèo khó bao giờ, trong lần đầu tiên bị nóng đến mức tỉnh ngủ, cô còn có chút ngây ngẩn cả người.
Nhưng bây giờ, đột nhiên bị cơn nóng bức đánh thức, cô đã có thể thuần thục đi lấy nước lau người, mở cửa sổ cho gió lùa vào phòng, đồng thời còn suy nghĩ xem mình có nên từ trên này nhảy xuống hay không nữa.
Đương nhiên là cô không nhảy. Cô chỉ đi tìm một chai, quay lại nhà vệ sinh để rót đầy nước lạnh vào chai, định lát nữa sẽ ôm nó mà ngủ.
Trong một tòa nhà cũ kỹ như thế này, không hề có cái gì gọi là sự riêng tư cả. Cô chỉ mới mở vòi nước được mười giây thì đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ nhà bên cạnh truyền qua rồi.
Kiều Mãn bình tĩnh rót nước, cũng tiện thể nhìn mình ở trong gương.
Trong gương, vẻ mặt cô lạnh lùng bình tĩnh, lộ ra sự thành thục của một người 27 tuổi, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn sự non nớt của tuổi trẻ.
Ngày đầu tiên xuyên không đến đây, cô phát hiện ra trường hợp của mình là cái mà người ta gọi là “xuyên cả người luôn”.
Cả người cô được đưa thẳng vào trong cuốn tiểu thuyết, chỉ có làn da và tình trạng cơ thể là trở lại tuổi hai mươi – cũng chính là tuổi của nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết.
Đây có lẽ là lợi ích duy nhất của chuyến xuyên không lần này. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể thêm một lần nữa có được tuổi trẻ.
Kiều Mãn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ non nớt trẻ trung của mình một hồi lâu. Ngày mai cô sẽ tìm một công việc phiên dịch bán thời gian, sau đó phải lập tức đi mua một cái máy điều hòa bằng cách trả góp 36 kỳ mới được.
Cứ thế, hàng ngày đều làm công việc phiên dịch, Kiều Mãn cũng đã vượt qua được hai tháng nóng nhất trong năm. Khi cô cuối cùng cũng tiết kiệm đủ tiền để một lần trả hết các đợt trả góp còn lại, thì chủ nhà lại tìm tới cửa.
Lúc này cô mới phát hiện – ngay cả căn nhà tồi tàn rộng có 50 mét vuông này cũng chỉ là nhà thuê.
Lại còn là chỉ thuê ngắn hạn trong kỳ nghỉ hè thôi.
Bây giờ, kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cũng đã đến lúc cô phải chuyển đi rồi.
Toàn bộ gia sản của cô chỉ gồm một vài bộ quần áo đã giặt đến mức bạc màu và một chiếc xe đạp không có bánh xe mà thôi.
Sau khi trả tiền thuê nhà, trong túi cô chỉ còn lại hơn một trăm đồng, thậm chí còn không đủ để mua một viên kem ngon ngon một chút nữa.
Kiều Mãn trầm tư một lát rồi nói với vị chủ nhà mang dép lê và quần đùi: "Cái điều hòa này là tôi vừa mới mua."
Chủ nhà nhìn cái máy điều hòa mới tinh rồi nói: "Ồ, vậy thì cô cứ gỡ xuống đi."
Kiều Mãn: “…”
"Có điều, dù cô có gỡ xuống thì cũng không có chỗ để đâu nhỉ?” Khuôn mặt chủ nhà lộ vẻ hiền từ, tỏ ra chu đáo mà nói: "Thế này đi, hay là cô bán lại nó cho tôi, vậy thì khỏi phải mất công gỡ xuống lắp lại."
Kiều Mãn cũng đang có ý này: "Tôi mua nó với giá 3200 tệ, ông muốn trả tôi bao nhiêu?"
Chủ nhà suy nghĩ một chút rồi giơ hai ngón tay lên.
Với một cái máy điều hòa mới 99% như thế này thì cái giá hai nghìn có hơi thấp, nhưng nếu phải gỡ xuống thì cũng rất lằng nhằng.
Ngay lúc Kiều Mãn định gật đầu, chủ nhà quơ quơ ngón tay: "Hai trăm."
Kiều Mãn: "...Tôi chọn gỡ nó xuống."
"Ồ, vậy thì cô gỡ xuống lẹ đi, đừng làm mất thời gian, tôi còn phải cho người khác thuê nữa."
Chủ nhà chắc chắn rằng một nữ sinh viên nghèo như cô không thể mang đi một món đồ điện gia dụng lớn như vậy được, thế nên nói xong liền ngạo mạn mà bỏ đi luôn.
Kiều Mãn cười lạnh một tiếng, liếc nhìn tờ lịch trên tường.
Ngày mai là ngày 1 tháng 9 - ngày khai giảng của trường Đại học Bắc Kinh.
Trường Đại học Bắc Kinh nơi nữ phụ đang theo học vốn có hai cơ sở - một cái ở phía nam Kinh Thị và một ở phía bắc Kinh Thị. Cô và nữ chính đều học ở cơ sở phía nam, còn nam chính ở học ở cơ sở phía bắc.
Cô hiện tại đã lên năm thứ ba đại học. Trong lần khai giảng này, sinh viên từ cả hai cơ sở sẽ cùng chuyển đến một cơ sở mới ở bên ngoài đường Vành đai thứ bảy, hơn nữa, các sinh viên cùng chuyên ngành cũng sẽ được gộp vào một khoa để học cùng nhau.
Sau khi trường học sáp nhập hai cơ sở thì nam chính và nữ chính mới gặp lại nhau. Nữ phụ cũng là sau khi chuyển đến cơ sở này thì mới gặp nam chính, rồi thuận thế mà trở thành một thành viên trong nhóm học tập của nam chính, từ đây bắt đầu phá hoại tình cảm của đôi thanh mai trúc mã này.
Kiều Mãn không có hứng thú tuân thủ theo cốt truyện, cũng không hề hứng thú với cái người được gọi là nam chính kia.
Nếu điều kiện kinh tế cho phép, cô thậm chí còn chẳng muốn lãng phí thời gian để đến trường đi học ấy chứ. Cô chỉ muốn tập trung vào việc tìm kiếm biện pháp để quay trở lại thế giới thực thôi.
Nhưng vấn đề là điều kiện kinh tế không cho phép.
Cô không có tiền thuê nhà.
Số tiền còn lại còn không đủ để mua một viên kem nữa ấy chứ.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, thế nhưng vẫn không tìm được nơi nào có thức ăn và chỗ ở rẻ hơn trường học cả.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Kiều Mãn mang theo toàn bộ gia sản cùng với cái máy điều hòa không có chỗ lắp đặt của mình, đi đến cơ sở mới của Đại học Bắc Kinh.
Hôm nay là ngày khai giảng, lối vào của cơ sở mới đông đúc chẳng thua gì chợ bán thức ăn.
Kiều Mãn lờ đi những ánh mắt kinh ngạc xung quanh mình, cô mượn một chiếc xe đẩy để chất hành lý và máy điều hòa lên, sau đó ngẩng cao đầu mà bước về phía ký túc xá nữ.
Mặc dù đã là tháng 9 nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng.
May mắn thay, phòng ký túc xá của cô ở tầng một nên Kiều Mãn không cần phải mang vác cái máy điều hòa lên trên lầu. Nhưng cho dù vậy thì khi mang hết đồ đạc vào phòng ký túc xá, cô vẫn đổ mồ hôi như tắm.
Trời quá nóng, cô quyết định từ bây giờ mình sẽ ghét mùa hè nhất.
Kiều Mãn bực bội đi vào phòng tắm để tắm rửa. Thấy đã gần trưa, cô thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Sau khi chuyển đến cơ sở mới, thẻ ăn ở cơ sở cũ không còn sử dụng được nữa, thế nên Kiều Mãn phải đến văn phòng trường để làm lại một cái thẻ mới. Rồi lại nhân tiện đến căng tin để ăn trưa luôn cũng được.
Hôm nay là ngày khai giảng. Mặc dù đang là thời điểm giữa trưa nóng nhất, khuôn viên trường vẫn đông đúc rộn ràng vô cùng.
Kiều Mãn thong thả bước đi dọc theo những táng cây. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần short bình thường, nhưng lại trông như là đang sải bước tại Tuần lễ thời trang Paris vây. Vóc dáng cao ráo cùng làn da trắng ngần của cô thực sự hấp dẫn được không ít ánh nhìn.
Từ nhỏ, Kiều Mãn đã quá quen với những ánh mắt như thế này rồi. Cho dù đang ở trong thế giới tiểu thuyết xa lạ đi chăng nữa, tâm thái của cô vẫn cực kỳ ổn định, cằm hơi hếch lên, khiến cô trông giống như một chú ngỗng nhỏ kiêu ngạo.
Khuôn viên của cơ sở mới này rất rộng, khu ký túc xá và văn phòng trường lại càng nằm cách xa nhau.
Đi được một lúc, Kiều Mãn lại bắt đầu đổ mồ hôi. Ngay lúc cô sắp mất kiên nhẫn, đột nhiên có người nhìn điện thoại mà hét to: "Có người tỏ tình với Bạch Tinh Vũ ở tòa nhà Tri Hành này!"
Bạch Tinh Vũ chính là nữ chính của tiểu thuyết "Trúc mã và thanh mai" này.
Chỉ một câu mà như kích động hàng ngàn gợn sóng, các sinh viên xung quanh vốn đang tỏa đi các phương cũng bắt đầu rầm rập mà chạy về cùng một hướng.
Kiều Mãn nhìn cảnh tượng ngoạn mục này, trong lòng nghĩ thầm – quả nhiên tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi.
Trong hiện thực, đừng nói đến chuyện có người tỏ tình, thậm chí là dù có người đến kiện nhà trường thì cũng không có nhiều người đến hóng chuyện như thế này đâu.
Văn phòng trường cũng nằm ở Tòa nhà Tri Hành, Kiều Mãn vừa đi vừa hồi tưởng lại cốt truyện của "Trúc mã và thanh mai".
Nếu cô nhớ không nhầm thì tình tiết truyện lúc này hẳn là lần hội ngộ thực sự đầu tiên của hai nhân vật nam và nữ chính sau khi bọn họ chia tay trong kỳ nghỉ hè năm cuối cấp ba - cũng là khởi đầu thực sự của câu chuyện.
Hai năm qua, nam chính và nữ chính vẫn luôn nghĩ về nhau, cuối cùng cũng gặp lại, nhưng cảnh tượng lại là lúc nữ chính đang được nam phụ tỏ tình. Bởi vậy, với tính cách vừa kiêu ngạo lại ngượng ngùng, nam chính không hề tiến lên, như thể nữ chính chỉ là một người xa lạ đối với anh ta.
Nữ chính rất vui khi nhìn thấy nam chính trong đám đông, nhưng giây tiếp theo, cô lại bị vẻ mặt hờ hững của anh ta kích thích, sau đó nhất thời xúc động mà chấp nhận lời tỏ tình của nam phụ.
Nam chính lạnh lùng quay người rời đi, sau đó gặp được nữ phụ Kiều Mãn ở trong vườn trường.
Sau đó thì sao?
Rất nhanh, Kiều Mãn đã đến trước tòa nhà Tri Hành. Cô bỏ qua đám đông đang chen chúc hóng chuyện, vừa bước lên cầu thang vừa nhớ lại tình tiết tiếp theo…
Sau đó, nữ chính cũng không biết rằng trúc mã của mình đã bị nữ phụ để ý, cô ấy rất nhanh đã hối hận vì đã đồng ý với nam phụ. Vì vậy mà ba giờ sau khi chấp nhận lời tỏ tình, cô ấy đã đơn phương tuyên bố là không chấp nhận lời tỏ tình đó nữa.
Để bồi thường cho nam phụ, nữ chính đã tặng anh một tấm séc sáu con số, trực tiếp biến nam phụ thành trò cười cho toàn trường.
Nam phụ xui xẻo này chính là nam phản diện lớn nhất trong " Trúc mã và thanh mai", cũng là kẻ si tình hèn mòn nhất của nữ chính.
Vai trò của tên si tình này trong truyện cũng tương tự như vai trò của Kiều Mãn - đều là để tạo ra những trở ngại cho tình yêu của nam chính và nữ chính, khiến cho người đọc cảm thấy bức bối.
Một năm trước, sau khi Kiều Mãn chuyển ra khỏi phòng tân hôn, có một khoảng thời gian cô mê mẩn với đống tiểu thuyết mạng. Chỉ là phần lớn tiểu thuyết cô đều đọc xong rồi quên, hầu như không nhớ rõ các nhân vật bên trong, nhưng cô lại có ấn tượng khá sâu với nam phụ trong "Trúc mã và thanh mai".
Không phải vì nhân vật của nhân vật nam phụ đó rất xuất sắc, cũng không phải là vì nhân vật đó có hình tượng đầy đặn thế nào, mà là vì…
Nhân vật nam phụ này lại trùng tên với chồng cô.
Nói chính xác hơn là - chồng cũ.
Trong cùng một cuốn tiểu thuyết, nữ phụ độc ác trùng tên với cô, nam phụ độc ác lại trùng tên với chồng cũ của cô. Sao cô lại không ấn tượng sâu sắc với sự trùng hợp này được cơ chứ?
Đều trùng tên với nhân vật trong tiểu thuyết, người ta ly hôn xong là được tự do, còn cô thì lại xuyên vào tiểu thuyết, thành một nhân vật bạch liên hoa nghèo khổ. Chỉ so sánh chừng đó thôi mà cô cũng quá thảm rồi.
Kiều Mãn vừa cảm thán - người với người, sao mà chênh lệch quá vậy; vừa bước lên bậc thềm cuối cùng để đi vào bên trong tòa nhà Tri Hành.
“Lần đầu nhìn thấy em ăn oden ở cửa hàng tiện lợi, anh đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.”
Một lời tỏ tình chẳng chút chân thành đột nhiên vang lên, Kiều Mãn chợt dừng bước. Sau ba giây im lặng, cô không thể tin nổi mà quay đầu lại.
Ở ngay chính giữa đám đông đang vây quanh, chàng trai lười biếng lại có chút tự phụ kia như có cảm ứng - ánh mắt anh xuyên qua đám người hỗn loạn, chính xác mà bắt được vẻ mặt kinh ngạc hoảng hồn của cô.
Khoảnh khắc khi bốn mắt nhìn nhau, lời tỏ tình bỗng im bặt.
Kiều Mãn: “?”
Anh: “…”
Kiều Mãn: “?”
Anh: “…”
Kiều Mãn: “…”
Nếu cô không nhìn lầm, người đang tỏ tình với nữ chính trong đám đông kia - hình như chính là người chồng cũ vừa mới cũng cô nhận giấy xác nhận ly hôn vào hai tháng trước thì phải?