Với tư cách là nhân vật trung tâm của màn tỏ tình này, nhưng Tưởng Tuỳ lại dừng lại quá lâu. Ngay cả nữ chính – vốn chỉ lo để ý đến nam chính, cũng đã chú ý tới tự kỳ lạ của anh, cô ấy nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

“À… Xin lỗi, căng thẳng quá.” Tưởng Tuỳ lại bình tĩnh mà nhìn Kiều Mãn một cái, sau đó mới thu hồi ánh mắt để nhìn sang nữ chính: “Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”

Nữ chính: “…Nói anh thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Đúng, anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tưởng Tuỳ thuận miệng tiếp lời, như một cỗ máy tỏ tình lạnh lùng.

Kiều Mãn: “…”

Nhân lúc mọi người đều đang chú ý đến hiện trường tỏ tình, bên phòng Giáo vụ tạm thời không có nhiều người xếp hàng, Kiều Mãn trực tiếp đi vào tòa nhà Tri Hành.

Lúc đang làm thẻ cơm, cô lại nhớ đến người nào đó đang tỏ tình ở bên ngoài. Cô vô cùng chắc chắn rằng đó chính là chồng cũ của cô - Tưởng Tuỳ.

Nói đùa gì vậy, cho dù không nhắc đến ba năm hôn nhân thất bại thì bọn họ cũng vẫn là thanh mai trúc mã quen biết nhau hơn hai mươi năm đấy. Đối với cô mà nói, nhận ra anh cũng không phải là chuyện gì khó khăn cả.

Vậy là anh cũng xuyên không đến đây ư?

Tại sao anh lại xuyên không đến đây?

Trong đầu Kiều Mãn có vô số câu hỏi muốn hỏi, nhưng cô không làm gì cả, chỉ yên lặng điền thông tin cá nhân thôi.

Sau khi nhận được thẻ cơm mới, cô đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy tư liệu của nam chính Cố Hàn Thiên ở trên bàn làm việc.

Mặc dù không có bất kỳ ý định giao thiệp nào với anh ta cả, nhưng Kiều Mãn vẫn nhìn thêm vài lần, ghi nhớ một số thông tin cơ bản trên đó.

Làm xong tất cả những việc này, Kiều Mãn liền ra khỏi tòa nhà Tri Hành.

Đám đông chen chúc lúc nãy đều đã tản đi, nữ chính vừa được tỏ tình cũng đã đi mất, chỉ còn lại người nào đó đang thong thả đi lên theo từng bậc thềm thôi.

Kiều Mãn dừng lại trước bậc thềm, lặng lẽ nhìn người nào đó đang đi từng bước về phía cô.

So với lần gặp trước, dung mạo của Tưởng Tuỳ cũng đã trẻ hơn mấy tuổi.

Mặc dù về bản chất thì 27 tuổi và 20 tuổi cũng không quá khác biệt, nhưng với tư cách là người đã tham gia mật thiết vào cuộc đời anh, Kiều Mãn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác biệt của anh rồi.

Huống chi bây giờ tóc anh cũng dài hơn một chút, hơi che mắt, chiếc áo thun cotton buông thõng trên người, cổ áo có vẻ hơi trống trải, lộ ra một chút xương quai xanh gầy guộc.

Cô rõ ràng nhớ năm anh hai mươi tuổi thì không gầy như vậy đâu, hiện tại là sao thế?

Kiều Mãn nhíu mày, đợi đến khi anh bước lên bậc thềm cuối cùng, chuẩn bị lướt qua mình, cô đột nhiên lên tiếng: “Tưởng Tuỳ.”

Tưởng Tuỳ dừng bước, dùng ánh mắt có vẻ rất đăm chiêu rồi lại rất hời hợt mà nhìn cô.

Kiều Mãn nhìn đôi mắt luôn mang theo vẻ lười biếng này của anh, đột nhiên nhớ lại ngày mà bọn họ ly hôn. Khi cô định ký vào thỏa thuận ly hôn, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

“Thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Anh hỏi.

Cô không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.

Anh không buông tay cô ra, ngược lại càng dùng sức hơn: “Làm xong tờ đơn này cũng có nghĩa là chúng ta sẽ chấm dứt, không thể làm người yêu, càng đừng nghĩ đến chuyện làm bạn bè với nhau nữa. Sau này, có gặp mặt trong bữa cơm gia đình hay gặp nhau trên đường, anh cũng sẽ không chào em, hoàn toàn coi em là người xa lạ. Cho dù là như vậy, em vẫn muốn ly hôn ư?”

Tưởng Tuỳ luôn lười biếng. Anh lười nói chuyện, lười làm việc, những lời dài dòng như vậy, thông thường chỉ xuất hiện khi anh tức giận mà thôi.

Nhưng lần đó anh lại không tức giận, chỉ rất bình tĩnh mà nhìn cô, như đang giúp cô phân tích lợi và hại vậy.

Nhưng lúc đó, cô vẫn chọn ly hôn.

Sau đó, khi đi ra khỏi Cục Dân Chính, cô liền xuyên không.

Không ngờ ngày gặp lại lại là hôm nay, lúc này, bây giờ.

Đôi vợ chồng cũ im lặng nhìn nhau một hồi lâu, đôi đồng tử màu hổ phách của Tưởng Tuỳ cuối cùng cũng có một chút gợn sóng.

Anh vừa định mở miệng, Kiều Mãn đã mỉm cười ngắt lời: “Anh mà dám nói không quen em, em sẽ đẩy anh lăn xuống từ đây đấy.”

Tưởng Tuỳ nhìn chiều dài cầu thang, thức thời nuốt những lời muốn nói xuống.

Mười phút sau, trên băng ghế dài trong vườn hoa nhỏ của trường.

Kiều Mãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung tuấn tú của chồng cũ một hồi lâu, mới nhớ ra việc chính: “Anh xuyên đến đây được bao lâu rồi?”

“Hai tháng.” Tưởng Tuỳ trả lời.

“Giống em?” Kiều Mãn có chút bất ngờ: “Em là ngày ly hôn bị xe tải tông rồi xuyên không, còn anh thì sao?”

Tưởng Tuỳ: “Nhìn xe tải tông em.”

“… Vậy là xuyên cùng một lúc à.”

Hai người nhìn nhau, đột nhiên im lặng.

“Đã đến hai tháng rồi, không biết trong nhà và công ty sẽ loạn thành cái dạng gì nữa.” Kiều Mãn nhíu mày, hai tháng nay lần đầu tiên lộ ra sự lo lắng khi xuyên không.

Tưởng Tuỳ nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô một cái: “Em không biết gì à?”

“Biết gì cơ?” Kiều Mãn hỏi ngược lại.

Tưởng Tuỳ nhìn cô một hồi lâu, khóe môi đột nhiên từ từ cong lên.

Kiều Mãn: “…” Rất tốt, anh lại bắt đầu làm trò rồi đấy.

Tưởng Tuỳ lười biếng dựa vào ghế dài, tùy ý mà cong chân.

Chân anh quá dài, vô tình chạm vào đầu gối cô, rồi lại thuận tay kéo cái quần đùi rộng thùng thình của cô xuống một chút, che đi bắp đùi trắng nõn.

Từ nhỏ đến lớn, không biết anh đã làm chuyện này bao nhiêu lần nữa, cho dù quan hệ của hai người bọn họ bây giờ là đã ly hôn thì Kiều Mãn cũng không cảm thấy có gì không ổn cả.

“Anh nắm được một số thông tin, nhưng chúng ta bây giờ chỉ là người xa lạ, nếu em không dùng thứ gì hữu dụng để trao đổi thì anh rất khó mà hợp tác với em được.”

Anh lười biếng nheo mắt. Mặc dù trông tinh thần không tồi, mắt cũng không có quầng thâm, nhưng vẫn là bộ dạng chưa tỉnh ngủ mọi khi.

Kiều Mãn phớt lờ sự khiêu khích của anh, cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh cũng đã đọc cuốn "Trúc mã và thanh mai" rồi à?”

Tưởng Tuỳ theo bản năng mà hỏi lại cô: “Đó là cái gì cơ?”

Kiều Mãn khựng lại, khi đối diện với ánh mắt của anh thì khóe môi cô từ từ cong lên.

Tưởng Tuỳ: “…”

“Ngay cả "Trúc mã và thanh mai" là gì mà cũng không biết, vậy thì xem ra thông tin anh nắm giữ cũng chẳng có bao nhiêu giá trị đâu nhỉ.” Kiều Mãn dựa vào ghế, dùng cằm để nhìn người đối diện: “Anh như vậy, em rất khó mà hợp tác với anh…”

Tưởng Tuỳ: “Anh biết cách quay về.”

Kiều Mãn lập tức thu lại tất cả sự kiêu ngạo: “Làm sao để quay về?”

Tưởng Tuỳ làm động tác mời, rõ ràng là muốn cô nói trước.

Phải nói rằng sau khi ly hôn, người nào đó thật sự rất tính toán. Kiều Mãn rất nhớ một Tưởng Tuỳ luôn nghe lời mình của ngày trước, thậm chí cô còn có chút hối hận vì đã ly hôn… Được rồi, thật ra cũng không hối hận lắm, với cái bộ dạng chết bầm này của anh ấy à, phụ nữ bình thường thật sự rất khó mà sống chung nổi.

“Nơi chúng ta xuyên không đến không phải là thế giới thật.” Kiều Mãn quyết định thành thật một chút.

Tưởng Tuỳ nghe vậy, cũng không quá bất ngờ: “Ừm, đã đoán được.”

“Sao anh đoán được?” Kiều Mãn có chút tò mò, dù sao nơi này ngoại trừ tên địa điểm khác với thế giới thực thì những thứ khác hầu như đều không có gì khác biệt cả.

Tưởng Tuỳ: “Em biết tập đoàn tài chính Thâm Hải không?”

“Ừm, biết.” Đó là sản nghiệp của nhà nam chính, quảng cáo được treo khắp nơi, ngay cả khu nhà cũ mà cô thuê cũng có luôn.

Tưởng Tuỳ: “Ở thế giới thực, ở những quốc gia lấy tiếng Trung làm ngôn ngữ chính, cho dù có người não úng nước mà dám đặt tên công ty mình là tập đoàn tài chính gì gì đó, thì nắm đấm sắt của chủ nghĩa xã hội cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Kiều Mãn: “…” Được rồi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới góc độ này.

“Vậy rốt cuộc đây là nơi nào?” Tưởng Tuỳ hỏi vào trọng tâm.

Kiều Mãn im lặng một lát, trịnh trọng nói: “Là một cuốn tiểu thuyết mạng.”

Tưởng Tuỳ: “?”

Kiều Mãn: “Chúng ta xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là "Trúc mã và thanh mai", trở thành nhân vật trùng tên trong cuốn tiểu thuyết đó.”

“Khó trách…” Tưởng Tuỳ lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt đẹp hơi ngước lên: “Ý của em là, trong tiểu thuyết cũng có người tên là Kiều Mãn và Tưởng Tuỳ, và bây giờ chúng ta đã trở thành bọn họ?”

Kiều Mãn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Là người tốt à?” Tưởng Tuỳ hỏi.

Kiều Mãn giới thiệu đơn giản nội dung tiểu thuyết cùng với như quan hệ của hai nhân vật đó với nam nữ chính, cuối cùng mới trả lời câu hỏi của anh: “Có thể nói là hai người đạo đức bại hoại nhất trong toàn bộ cuốn sách.”

Tưởng Tuỳ không nói gì.

Kiều Mãn quá hiểu anh, vừa nhìn đã biết anh không phải là đang tiêu hóa những thông tin này, mà là đang thất thần nghĩ đến chuyện khác.

“Anh đang nghĩ gì đó?” Chiếu theo tình huống đặc biệt của hai người bọn họ lúc này, Kiều Mãn quyết định kiên nhẫn với anh một chút.

“Anh đang nghĩ…” Tưởng Tuỳ thăm dò nhìn cô: “Cuốn tiểu thuyết này có phải là do người nào đó mà chúng ta đã đắc tội viết ra không.”

“Không phải.” Kiều Mãn quả quyết trả lời.

Tưởng Tuỳ: “Sao em chắc chắn thế?”

Kiều Mãn: “Trang chủ của tác giả có thông tin. Cô bé đó mới thành niên thôi, vẫn còn đang học lớp mười hai, không có bất kỳ liên quan nào với vòng quan hệ của chúng ta cả.”

“Vậy thật sự là trùng hợp à…” Tưởng Tuỳ chống cằm, mái tóc không dài không ngắn xếp nếp một cách mềm mại, trông vừa đẹp trai lại vừa gợi đòn: “Anh đã nói rồi mà, em có bị viết thành nữ phụ độc ác thì cũng là chuyện bình thường thôi, chứ anh làm người vẫn không tệ mà.”

Kiều Mãn: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play