---
Chương 5– Bàn Tay Của Cha
Đêm đó, khi An Nhiên đã ngủ yên trong vòng tay mình, Lục Trạm mở mắt.
Ánh trăng hắt lên khuôn mặt điềm tĩnh nhưng lạnh lẽo.
Hắn cầm điện thoại, nhấn một dãy số quen thuộc:
“Điều tra ngay. Hôm nay thằng bé bị thương ở trường. Tao muốn biết tên từng đứa đã động vào nó.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
“Cả chuyện đua xe ban đêm… ta muốn xem camera ở ngoại ô trong vòng một tháng qua.”
Giọng hắn đều đều, nhưng mang sức ép khiến đối phương bên kia run rẩy.
---
Sáng hôm sau.
An Nhiên vừa mở mắt đã thấy mình vẫn nằm gọn trong lòng cha. Cậu dụi đầu, khẽ rên:
“Cha… con đau bụng quá…”
Lục Trạm cúi xuống hôn trán cậu, giọng trầm thấp dịu dàng đến mức trái tim thiếu niên run lên:
“Cha sẽ chăm con… Con trai chỉ cần ngoan thôi.”
Cậu gật đầu, mắt hơi ướt, hoàn toàn không biết bên ngoài, bão tố đã bắt đầu nổi lên.
---
Buổi chiều, một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.
Ba tên học sinh hôm qua đánh nhau với An Nhiên đang run rẩy quỳ gối.
Xung quanh là bóng đen im lặng, chỉ có người đàn ông cao lớn trong áo khoác đen bước tới, ánh mắt sâu như vực thẳm.
“Chúng… chúng tôi không biết… cậu ta là con trai của ngài…” – một tên run giọng.
Lục Trạm cúi người, giọng bình thản đến lạnh buốt:
“Không cần biết. Chỉ cần nhớ… trên đời này, người các người không bao giờ được phép đụng vào.”
Tiếng bước chân rời đi, bỏ lại kho hàng vang tiếng hét thảm.
---
Đêm hôm đó.
An Nhiên nằm trong phòng, vừa được cha bế đi tắm xong. Cậu ngoan ngoãn cuộn trong lòng người đàn ông, hơi thở mùi sữa quen thuộc.
“Cha… hôm nay sao lạ quá, cứ nhìn con suốt…”
Lục Trạm khẽ nhếch môi, hôn lên trán cậu:
“Vì cha muốn chắc chắn… con trai của cha an toàn.”
Thiếu niên không hề biết, từ giây phút này, mọi bước đi của cậu đều nằm trong lòng bàn tay người đàn ông này.
---