---
Chương 6– Lồng Vàng Của Cha
Trong phòng họp của tập đoàn vũ khí Đông Thành, không khí lạnh căm.
“Ngài Lục… hy vọng ngài có thể nể tình hợp tác mà… bỏ qua chuyện lũ trẻ…” – Một thương nhân trung niên cúi đầu, giọng run run.
Trước mặt ông ta, Lục Trạm ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc lạnh quét qua.
Phía sau hắn, ba cậu học sinh hôm trước vẫn đang quỳ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Bỏ qua?” – Lục Trạm nhàn nhạt lên tiếng, nhưng khiến tim mọi người co lại –
“Con trai ta suýt bị thương nặng vì chúng. Mạng tụi nó… đáng bao nhiêu tiền hợp đồng?”
Không ai dám lên tiếng.
Hắn nhấn mạnh từng chữ:
“Từ hôm nay, hợp đồng với các ông… cắt.”
Người thương nhân ngẩng lên, tái mặt:
“Ngài Lục… chuyện này…!”
“Ta không cần đối tác coi thường sinh mạng con trai ta.” – Giọng Lục Trạm trầm lạnh, không để thương lượng.
Đó là lúc mọi người hiểu, trong mắt trùm Đông Thành, một nụ cười của An Nhiên còn quý hơn cả lợi ích làm ăn.
---
Buổi tối.
An Nhiên vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu nằm trong lòng cha, được đút từng muỗng cháo.
“Cha, con sắp hết đau rồi nè~”
“Ừ, ngoan lắm.” – Lục Trạm xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng khi thiếu niên vừa ngủ, hắn đứng dậy nhìn ra cửa sổ, giọng nói khẽ vang trong đêm:
“Đây là lần cuối cùng. Ai đụng vào con trai ta… sẽ biến mất khỏi Đông Thành.”
Từ giây phút ấy, An Nhiên thật sự bị nuôi trong lồng vàng—
Một nơi an toàn tuyệt đối, nhưng cũng là lồng giam của tình yêu chiếm hữu.
---