---

Chương 1 – Con Trai Của Cha

Buổi sáng trong biệt thự Lục Trạm luôn bắt đầu bằng tiếng gõ cửa khe khẽ.

“Cha… con vào nhé?”

Cửa phòng vừa hé, một thiếu niên mười tám tuổi tóc đen mềm rũ ló đầu vào. Cậu mặc áo ngủ rộng lùng thùng, bước chân nhẹ nhàng, chạy tới nhảy lên giường.

“Chào buổi sáng, cha!” – cậu hôn chụt lên má Lục Trạm.

Người đàn ông đang tựa đầu giường, trên người chỉ khoác áo choàng tắm, ánh mắt sâu thẳm nhìn thiếu niên, giọng trầm thấp mà ấm áp:

“Chào buổi sáng, con trai.”

Hắn cúi xuống hôn lên trán cậu. Nghi thức này, suốt mười tám năm không hề thay đổi.

Thiếu niên dụi đầu vào ngực cha, giọng hơi nghèn nghẹn:

“Hôm qua con mơ thấy cha bỏ con một mình… Con sợ quá…”

Lục Trạm khẽ nhíu mày, bàn tay to xoa lưng cậu:

“Đừng khóc. Cha ở đây, sẽ không đi đâu hết.”

Cậu nhóc chỉ khóc trước mặt cha. Ở ngoài, ai cũng nghĩ An Nhiên – con trai nuôi của Lục Trạm – là một thiên thần ngoan ngoãn.

Nhưng ở trường, cậu là học tra trùm trường, không ai dám trêu, cả đám học sinh nghe tên đã run.

 

---

Sau bữa sáng, Lục Trạm như thường lệ bế An Nhiên lên đùi, vừa xem tài liệu vừa đút từng miếng bánh mì nóng.

“Cha, con tự ăn được…” – thiếu niên lầu bầu, đôi mắt đỏ hoe vì mới khóc xong.

“Ngồi yên.” – Lục Trạm bình thản, đưa thêm một miếng lên môi cậu.

An Nhiên há miệng, cắn miếng bánh, lén liếc cha. Trong lòng cậu vừa xấu hổ vừa… ấm áp.

 

---

Buổi chiều, Lục Trạm đến đón con trai tan học. Nhìn thấy An Nhiên tươi cười chạy ra từ cổng trường, hắn đâu biết rằng mười phút trước, thiếu niên này vừa đè một đám học sinh khác ép viết bài hộ.

“Cha!”

Cậu lao vào ngực hắn, hôn chụt lên má, giọng nũng nịu:

“Hôm nay con ngoan lắm, cha thưởng con nha?”

Lục Trạm cười khẽ, bế cậu lên xe.

Trong mắt hắn, đây mãi mãi là đứa con trai mềm mại, dễ khóc và cần được bảo vệ.

Còn An Nhiên… cười khẽ, giấu bàn tay từng đánh người sau lưng.

 

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play