---

Chương 4 – Vết Thương Giấu Kín

Buổi trưa, sân sau trường học hỗn loạn.

“An Nhiên, mày dám đụng đến tụi tao à?!”

Một đám học sinh to con vây quanh. Nhưng trùm trường chỉ nhếch môi cười, áo đồng phục xộc xệch, ánh mắt sắc lạnh.

“Dám đụng tao thì phải chịu hậu quả.”

Lời còn chưa dứt, cú đấm đã bay. Tiếng va chạm, tiếng kêu đau vang lên không ngớt.

Đến khi giáo viên chạy đến, An Nhiên đã bị rách một đường ở bụng, máu thấm ướt áo sơ mi.

 

---

Phòng giáo viên.

“Em An Nhiên, gọi phụ huynh đến ngay!”

Thiếu niên cắn răng, ôm bụng dưới bàn, vờ như không sao:

“Thầy… cha em đang đi công tác, không tiện đâu…”

Điện thoại của Lục Trạm hiện lên trên màn hình, cậu nhanh tay tắt đi, đổi số của một người giúp việc thân cận.

Cô giúp việc tới ký giấy, dọn dẹp xong rồi lén nhìn cậu nhóc đau đến toát mồ hôi nhưng vẫn ngẩng cao đầu rời trường.

 

---

Tối hôm đó, như thường lệ, Lục Trạm ngồi trên sofa, chờ con trai chạy đến ôm hôn.

“Cha~ con về rồi nè!”

Thiếu niên nhào lên đùi hắn, hôn chụt một cái lên má, giọng ngọt như mật.

Nhưng khi hắn vừa định bế cậu đi tắm, An Nhiên giãy nảy:

“H-hôm nay con tự tắm! Con lớn rồi mà!”

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Trạm lập tức nheo lại, hơi thở trong phòng trầm xuống.

“Con trai… hôm nay sao lạ vậy?”

“Không có gì… con chỉ… muốn tự lập thôi mà…” – cậu gượng cười, mồ hôi lạnh chảy sau lưng, bụng đau đến run rẩy.

Lục Trạm im lặng nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh ẩn dưới vẻ bình thản.

Hắn đã quá quen với đứa con trai dính người như sam này—đột nhiên từ chối tắm cùng, chắc chắn có chuyện.

 

---

Đêm khuya, An Nhiên nằm cuộn trong chăn, mặt tái nhợt.

Bàn tay to rắn chắc khẽ kéo chăn xuống.

“Con trai… cho cha xem.” – Giọng trầm khẽ vang, không giận, nhưng khiến tim thiếu niên run rẩy.

 

---

 

An Nhiên cuộn mình trong chăn, nghe giọng cha trầm thấp ngay bên tai, tim đập loạn xạ.

“Cha… con… con không sao…”

Lục Trạm không nói nữa. Bàn tay to kéo mạnh lớp chăn, lộ ra thiếu niên mặc áo ngủ rộng, mặt đỏ bừng nhưng cơ thể căng cứng.

Ánh mắt hắn đảo qua, lập tức dừng lại ở vệt máu mờ trên áo.

“An. Nhiên.” – Giọng hắn lạnh xuống, trầm thấp đến rợn người.

Thiếu niên run lên, theo bản năng ôm bụng, lùi về phía đầu giường:

“Cha… con… chỉ bị xước chút thôi…”

Không để cậu chống chế, Lục Trạm kéo áo ngủ lên.

Một vết bầm lớn ở bụng dưới, kèm theo vết xước dài đã rớm máu.

Sát khí trong đôi mắt người đàn ông bùng lên như lửa:

“AI LÀM?!”

An Nhiên giật mình, mắt đỏ hoe:

“Cha… đừng giận… con không sao thật mà…”

Nhưng nước mắt rơi xuống má trắng mịn, từng giọt lăn dài.

Cậu nhóc trùm đường đua, trùm trường đáng sợ, giờ phút này lại co rút như con mèo nhỏ, chỉ khóc với một mình cha.

Lục Trạm ôm con trai vào lòng, siết chặt nhưng cẩn thận tránh vết thương.

Giọng hắn khàn khàn, vừa tức vừa đau:

“Con trai… tại sao phải giấu cha?”

“Con… con sợ cha giận… sợ cha không thương con nữa…” – An Nhiên nức nở.

Lục Trạm hít sâu, ánh mắt trầm xuống, giọng đầy áp lực nhưng ôn nhu:

“Dù con có làm gì… cha cũng sẽ không bỏ con. Nhưng nếu con còn giấu cha… cha sẽ tự đến trường, dạy dỗ từng đứa dám chạm vào con.”

Thiếu niên dụi vào ngực hắn, nước mắt ướt cả áo:

“Cha… đừng đi… con sợ…”

Người đàn ông hôn lên trán con trai, siết chặt vòng tay:

“Ngủ đi, con trai. Từ giờ… cha sẽ không để con ra ngoài một mình nữa.”

Trong bóng đêm, An Nhiên nhắm mắt lại, lòng vừa sợ vừa… yên tâm đến lạ.

 

---

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play